DƯỢC A - K36 - ĐẠI HỌC Y DƯỢC CẦN THƠ
Chúc các bạn tìm thấy niềm vui tại Diễn đàn của sinh viên Dược A - K36 - ĐH Y Dược Cần Thơ !!!
DƯỢC A - K36 - ĐẠI HỌC Y DƯỢC CẦN THƠ
Chúc các bạn tìm thấy niềm vui tại Diễn đàn của sinh viên Dược A - K36 - ĐH Y Dược Cần Thơ !!!
DƯỢC A - K36 - ĐẠI HỌC Y DƯỢC CẦN THƠ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Diễn đàn của sinh viên Dược A - K36
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  
CalendarCalendar
Latest topics
Top posters
batluadocdao04
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
ThuyTrang
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
khuatthivananh
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
nguyenhang_2412
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
khachuy
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
suoimo113
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
phukienxigavip02
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
ginny_dak36
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
alone_prince07
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
tuanthao1108
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_lcap[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Voting_bar[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Vote_rcap 
Thống Kê
Hiện có 7 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 7 Khách viếng thăm :: 1 Bot

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 74 người, vào ngày Sat Aug 13, 2022 4:10 am

 

 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì

Go down 
+2
k
ThuyTrang
6 posters
Chuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
Tác giảThông điệp
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:26 am

Duy không đội mũ bảo hiểm, ít ra lúc này chết đi có vẻ còn nhẹ nhàng hơn cái cảm giác khó chịu thắt lên ở trong lòng. Tại sao mọi thứ lại thay đổi một cách đột ngột như thế, ba hắn… mẹ hắn… rồi bà hắn nữa… Duy mệt mỏi lắm rồi, mưa kéo từng cơn va vào mặt bỏng rát, khiến mắt cay xè, còn những ánh đèn đường mờ nhạt, leo lét phía xa hắn cũng không biết mình đang đi đâu…

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà An, Duy cũng không hiểu sao mình lại đến đây, hay là chính trái tim đã dẫn lối hắn…

----------------------------------------------

_ Bây giờ là 1h sáng, chắc hẳn An đã ngủ, nhìn vào trong nhà chỉ thấy một màu đen, không một ánh đèn, Duy xuống xe đứng một hồi lâu, cậu ấy định bụng sẽ quay về, nhưng về đâu, bây giờ hắn không đủ can đảm để gặp ông ta- người ba và cũng là người hắn đã hận tận xương tủy suốt bao nhiêu năm nay, hắn sao có thể đối mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.

Trời vẫn mưa tầm tã, có một và chỉ một con người vẫn đứng nơi đó, chính bản thân anh ta cũng không hiểu vì sao? Chính xác là 1h33 phút, người con trai nhìn vào chiếc đồng hồ tự nhủ, hắn đã ở đây nửa tiếng rồi. Không hiểu sao lúc này Duy nhớ An cồn cào, hắn muốn được gặp nó dù biết điều đó là không thể.

---------------------------------------------

Đã hai ngày từ khi Dung gặp tai nạn, đêm nào An cũng mất ngủ, phần vì lo lắng cho bạn, phần vì nó nghĩ mình nên bỏ cuộc, Dung lúc này cần Duy chăm sóc nhiều hơn là nó. Ngoài trời vẫn mưa rả rích, An vốn không thích mưa-nó từng khẳng định điều đó, nhưng ngày hôm nay, không hiểu sao cơn mưa này làm lòng nó thanh thản lạ, một ý nghĩ điên rồ nào đó chợt lóe lên, tự nhiên nó thích được tắm mình dưới mưa.

Ngồi bật dậy trên chiếc giường quen thuộc, An với lấy cái đồng hồ báo thức gần đó, bật đèn lên, đã là 2h12 phút rồi, cũng phải thôi, vì nó đã nằm rất rất lâu, suy nghĩ cứ rối tung cả lên. An không muốn nghĩ nữa, nó lại bên cửa sổ kéo chiếc màn và cái cửa kính ra, từng cơn gió thổi vào từng hồi mang theo cả những giọt nước li ti làm ướt cả gương mặt nhỏ của An. Nó hít một hơi thật dài, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Từ tầng ba An với tầm mắt nhìn xuống con đường vắng tanh, nó cũng không cảm thấy lạ, đã khuya rồi, trời lại mưa ai lại dại đi vào giờ này, nhưng An chợt dừng lại nơi cổng nhà nó, sao lại có chiếc xe kia ở đó nhỉ? Người ta trú mưa chăng… cũng không phải, nhà nó làm gì có mái hiên, hắn trú kiểu đó còn ướt hơn nữa. Nó nghĩ ngay đến ăn trộm và khẳng định là thế.

Nhưng cái dáng đó rất quen thuộc, nó chạnh lòng khi nghĩ đó là Duy, chỉ có khác rằng cậu ta chưa bao giờ đi mô tô cả. Hơn nữa giờ này Duy ở đây làm gì, khuya thế này cơ mà.

An nhấc chiếc điện thoại lên và bấm số.

Chuông đổ ở đầu dây bên kia, Duy bất ngờ nhận ra đó là số của An. Cậu ta đưa mắt nhìn lên, cô bé đang đứng ngoài ban công căn nhà.

_ Anh ở đó làm gì? Anh có biết mưa lớn lắm không? Anh sẽ bệnh như lần trước đó_An hỏi trong lo lắng.

_ Em có thể cùng anh đến một nơi được chứ? Anh sẽ giải thích cho em mọi chuyện sau_Duy nói như người mất hồn, đưa đôi mắt hướng về phía An chờ câu trả lời.

Nó suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý: “Anh đợi em một lát nha!”_An biết rời khỏi nhà lúc này là không đúng, dù sao nó cũng là con gái, trời chưa sáng đã đi như thế, hơn nữa bây giờ lại mưa lớn, nếu mà biết ba mẹ sẽ không cho đâu, đã thế thì lén mà trốn đi vậy.

An dùng chùm chìa khóa của mình mở cửa, trước khi đi còn để lại mảnh giấy nói ba mẹ đừng lo cho nó.

_ Anh không mang nón bảo hiểm sao? Thôi để em vào nhà lấy, anh Nam có hai cái đấy_An cười định quay vào trong thì Duy đã nắm tay lại.

_ Không cần đâu.

_ Không được, nếu anh mà không chịu đội thì em chẳng đi đâu nữa_An nói mà như ra lệnh.

5 phút sau An quay trở lại, người đã bắt đầu ướt sũng vì mưa, nhưng trong lòng nó lại thấy vui lạ thường, không ngờ cũng có lúc nó vì Duy mà lẻn nhà trốn đi.

Nhưng thật sự nó cảm thấy hôm nay cậu ấy có gì đó rất lạ. Không hẳn đã là buồn, nhưng nói vui thì lại càng không phải, hình như là rất mâu thuẫn, cả cái việc mà cậu ta đến tìm nó vào lúc này mà lại không gọi điện thoại thì cũng đã là rất lạ rồi. Nếu không phát hiện sớm có lẽ Duy sẽ đứng đó đến sáng dưới trời mưa cũng không chừng, chỉ nghĩ đến đó An đã khẽ rùng mình.

Duy không chạy nhanh nhưng chiếc xe vẫn lao vun vút trên con đường vắng, từng cơn mưa đập vào người ướt sũng, cơn gió lùa qua khiến nó lạnh ngắt, An cảm thấy thế nhưng Duy hình như không có phản ứng gì.

_ Anh có lạnh không?_chẳng biết gió mưa đã át tiếng nó hay do tâm trạng rối bời mà Duy chẳng để ý, cậu ta không hề trả lời.

An bắt đầu run cầm cập, bây giờ nó mới thấm thía cái lạnh thấu xương, nhưng quanh quẩn đâu đây, hơi ấm trong lòng giúp nó vượt qua tất cả. Chỉ cần được ở cạnh Duy nó không sợ gì cả.

Chưa bao giờ cậu ấy im lặng lâu như thế An khẳng định đã có chuyện gì rồi. Thật sự nó phải làm gì đây, cứ thế để Duy đưa nó đi à, mà đi đâu mới được chứ? Nhưng rồi nó lại tự nhủ, nó có thể đến bất cứ nơi nào mà Duy muốn vì nó tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy, An không cần hỏi làm gì.

Ngồi phía sau nhìn lưng áo ướt đẫm của người con trai ấy, An thấy xót xa, muốn ôm lấy, muốn tựa vào nhưng nó không đủ can đảm. bàn tay khẽ chạm nhẹ vào chiếc áo sơ mi dính chặt vào người Duy, nó chợt nhớ những lần được Duy cõng, thì ra vai cậu ấy rộng thật, gần ba gang tay của nó cơ đấy, nhớ lại ngày tháng đó thật là vui. Nhưng nhanh chóng An trầm lại và nhìn ra phía xa, chỉ một màu đen tối, dường như nó đã rời khỏi phạm vi của thành phố. Không nhà cao tầng san sát, không ánh đèn rực rỡ hoa lệ, chỉ có những con đường xa vút chân trời.

Cái thắng xe đột ngột khiến An ôm chầm lấy Duy, cái nón bảo hiểm của nó đập vào lưng nghe tiếng cốp rõ ta. Nhưng có vẻ như lúc này Duy không hề để ý điều đó.

Một ngôi nhà nhỏ màu trắng và chỉ duy nhất có màu trắng mà thôi. Duy đỡ nó xuống xe và mở cửa vào trong.

An ngỡ ngàng, nơi đây giống căn biệt thự thu nhỏ hơn là nhà, có đầy đủ tiện nghi, cả lò sưởi nữa, có vẻ giống mấy căn nhà ở Đà Lạt mà nó từng thấy lúc đi tham quan, chỉ có một điều khiến nó cảm thấy lạ, tất cả vật dụng trong nơi này đều màu trắng.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:27 am

An cảm thấy Duy rất lạ vì dường như cậu ấy chưa hề hé môi nói một lời, nhưng linh tính mách bảo nó rằng thái độ hôm nay tương tự như lúc Duy ngoài bãi biển, chẳng lẽ gia đình cậu ấy lại gặp chuyện gì sao? Lòng nó cũng bồn chồn không yên.

Duy từ trong nhà bước ra mang cho nó một chiếc khăn, không khí vẫn im lặng một cách đáng sợ cộng thêm ngôi nhà toàn màu trắng này làm cho An cảm thấy lạnh lẽo, nó không thể chịu nổi thêm phút nào nữa.

_ Ở đây là…?_nó hỏi Duy nhưng câu trả lời vẫn là con số không.

Duy mở một cánh cửa to dẫn ra ngoài vườn và ra hiệu cho nó theo sau. An tuy cảm thấy lạnh ở sống lưng nhưng vẫn đi về phía trước.

Trời vẫn mưa không ngớt, tạt qua giàn Tigôn trắng muốt nổi bật giữa màn đêm đen. Đó cũng là loài hoa An thích nhất, những nụ hoa bé xinh nở thành chùm, cuộc đời chúng từ khi sinh ra đến lúc đơm hoa rực rỡ nhất đều có bạn bè bên cạnh và không bao giờ đơn độc, tuy mộc mạc, giản dị nhưng lại có nét thanh cao, quý phái.

An nhớ lại truyền thuyết hoa Tigon mà nó từng được đọc, loài hoa của tấm lòng hiếu thảo, của sự biết ơn mà người con trong gia đình giành cho ông bà, cha mẹ mình.

Con đường dẫn lối đi rất dài, rất đẹp và chỉ ánh lên sắc trắng của Tigôn. An càng tò mò hơn không biết mình đang đi đâu, không chỉ căn nhà màu trắng mà dường như tất cả… tất cả mọi thứ ở đây đều không ngoại lệ. Rốt cuộc là thế nào?

An không khỏi bất ngờ khi trước mặt nó là hai ngôi mộ nằm sát nhau được trang trí cách điệu hết sức tinh tế với tông màu trắng quen thuộc.

Một tấm bia có hình người phụ nữ trẻ, vô cùng xinh đẹp, tấm bia còn lại là bà lão ngoài 60 tuổi với vẻ mặt phúc hậu. Không cần suy nghĩ An cũng đoán ra là ai khi Duy quỳ rạp trước hai ngôi mộ ấy. Nó thật sự lúng túng không biết mình phải làm gì và nó cũng không hiểu sao giữa đêm mà Duy lại dẫn nó đến đây, trong đầu An hàng ngàn câu hỏi được đặt ra. Và rồi nó quyết định quỳ xuống giống như Duy đã làm, nó không biết phải hành động gì hơn vào lúc này.

Bất ngờ Duy đứng dậy và dắt tay nó đi vào nhà mà không nói một lời nào. An ngoái đầu lại nhìn một lần nữa rồi bước gấp gáp theo sau, nó biết chắc chắn đã có việc gì xảy ra, nhưng hiện giờ điều duy nhất An có thể làm là chờ đợi và im lặng, nếu Duy không muốn nói nó cũng không miễn cưỡng, cậu ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, An hy vọng mình có thể chia sẻ bớt phần nào những dằn vặt trong lòng Duy, nhưng nó không biết là Duy có chấp nhận điều đó hay không?

Bóng tối dường như đã bao trùm mọi thứ. Bây giờ thì An đã hiểu phần nào tại sao căn nhà này chỉ toàn là màu trắng vì có lẽ nơi đây vốn không dành cho người ở, chỉ nghĩ đến đó thôi nó đã thoáng rùng mình.

Gương mặt Duy lúc này còn lạnh hơn cả ngoài trời.

_ Nếu em hiểu lầm một người và hận ông ta suốt 7 năm trời, khi nhận ra sự thật em sẽ làm thế nào hả An?_cái giọng trầm trầm, đều đều của Duy khiến An hoảng sợ thật sự nhưng ít ra thế còn đỡ hơn là cứ im lặng mãi.

_ Em cũng không biết…Em chưa gặp tình huống như thế bao giờ nhưng em nghĩ nếu nhận ra mình có lỗi thì phải xin lỗi_nó lắp bắp.

_ Ngay cả đối mặt với ông ta anh còn không dám, anh không tin bao nhiêu năm nay mình đã nhầm… anh không biết cần làm thế nào nữa, anh thật sự rất bất lực_Duy hét lên trong đau khổ, tay đập xuống bàn rồi nắm vào nhau từng lằn gân máu nổi lên xanh rờn, lại một lần nữa An nhìn thấy giọt nước mắt Duy đang rơi, lòng nó rối bời, không hiểu vì sao, lệ nó cũng tràn mi.

Nó lao vào ôm lấy Duy mà nức nở: “Anh đừng như thế, em biết anh muốn nói gì mà… tất cả đều sẽ có cách giải quyết thôi anh à”_bây giờ An cũng không biết có thể giúp được gì cho Duy, lúc này nó chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy mà thôi.

_ Ông ta vẫn còn thương anh… ông ta không ghét bỏ anh… Anh từng mong nghe được câu này rất lâu rồi, nhưng mà bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được, cái chết của mẹ anh rồi bà anh… Tại sao lúc nào mọi thứ cũng đổ dồn lên đầu anh cả… anh muốn được như những người khác, có gia đình quan tâm, thực sự là rất cần mà…_ Duy gục xuống đất, nếu như cậu ta biết được điều này sớm hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác, cậu ấy cũng không phải đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm trời. Có phải chăng mọi thứ giờ đây đã quá muộn màng không thể cứu vãn được nữa? Hay là một con đường mới tươi sáng hơn đang được mở ra?

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:28 am

Đã một ngày sau khi Quân bị ăn hai cú đấm từ Nam, hắn biết mình phải xin lỗi Thu nhưng có những việc không chỉ nói suông bằng lời, hắn phải làm một cái gì đó hơn thế.

_ Anh có thể giúp tôi việc này không?... _Quân gọi điện thoại cho Nam nhờ vả.

_ Cậu hay nhỉ? Sao không tự thân vận động mà bảo tôi giúp, không ai lại nhờ tình địch của mình trong chuyện này cả, cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý à?_Nam hỏi ngược lại.

Quân chỉ biết im lặng… người như cậu ta có thể mở miệng ra nhờ cậy người khác quả là việc phi thường rồi, huống chi giờ còn bị “xỏ” ngược lại như thế, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

_ Lần này tôi không giúp đỡ cho cậu, tôi chỉ muốn Thu được vui vẻ thôi, vì vậy không cần biết ơn tôi_Nam nói xong làm Quân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bây giờ hắn cũng nên dẹp cái “tự tôn” quá đáng của mình đi là vừa. Cũng chính vì nó mà hắn mới làm cho bản thân và người khác đau khổ thế…

_ Vậy 6h tối nay ở nhà hàng LM, tôi đợi_Quân cúp máy.

Bây giờ là lúc hắn phải tỏ rõ thành ý, không biết như vậy đã quá muộn hay chưa?

--------------------------------------------

Dòng tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Thu. Nó vội mở máy, thì ra là Nam.

(Thu à, tối nay 6h anh có thể mời em đi ăn được không? Coi như tiệc chia tay, tuần sau anh về nước rồi, em nhớ phải đi đó và không được hỏi gì thêm, hẹn gặp em tại LM tầng 5)

Thực sự là lúc này Thu vốn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì cả. Ở trường nó cố gắng tìm cách tránh mặt Quân, hễ thấy cậu ta ở đâu là nó trốn biệt tăm, đối với Nam cũng vậy, dù sao Thu cũng không thoải mái khi ở cạnh cậu ta như trước, mặc dù chấp nhận làm anh em nhưng nó vẫn phải cố giữ khoảng cách để mọi người không hiểu lầm. Hay là nó sợ người hiểu lầm đó chính là Quân. Lần đầu tiên Thu tự vò đầu bứt tóc, nó không muốn nghĩ đến Quân nữa, nó cần chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay, vì chẳng thể nào từ chối được thành ý của Nam. Ít ra một cuộc sống đơn giản và có phần nhàm chán trước khi bước vào trường cấp 3 này, chỉ có học và An khiến Thu nhẹ nhõm hơn. Nhưng những ngày tháng đó dường như đã quá xa vời, muốn tìm cũng không gặp.

Nhà hàng LM nổi tiếng sang trọng, Thu bối rối không biết nên ăn mặc như thế nào, dù sao cũng không thể để người khác cười là một con ngốc được. Chọn mãi cuối cùng nó cũng tìm thấy chiếc váy xếp li màu hồng nhạt dài quá gối, được đính ren ở tay, phần dưới được may thành từng tầng với sự cách điệu của tấm vải trắng tinh khôi. Đây là món quà mà nhỏ An tặng lúc sinh nhật, Thu vốn trung thành với chiếc quần jean và áo sơ mi nên nó vốn chẳng quan tâm đến những bộ váy điệu đà thế này. Nhưng hôm nay đã đến lúc phải dùng tới.

Chiếc xe bus quen thuộc đưa nó đến địa chỉ mà Nam hướng dẫn. Một khu thương mại sầm uất và sang trọng với những tòa nhà cao chọc trời, Thu không cảm thấy lạ gì với những cảnh thế này, chỉ có điều nó vốn không thích không khí ở đây, trong nó vẫn có chút gì mộc mạc, giản đơn như người con gái miền Tây hiền dịu, nó thích sự nhẹ nhàng, yên tĩnh, một không gian có thể khiến người ta quên hết muộn phiền.

Đúng là đây rồi, tấm biển rõ ràng là “Nhà hàng LM” nhưng sao lạ thế, không có một bóng người. Thu ngần ngại không dám bước vào, nó nhích chân khẽ từng bước một.

Vừa vào bên trong chưa đầy ba gang, chiếc cửa kính tự động đột ngột đóng lại. Bỏ ngoài tai tất cả ồn ào của phố thị, bên trong là một “không gian xanh” với những loài cây cảnh nhỏ nhưng đầy sức thu hút, có vẻ chính nó đã làm không khí trở nên trong lành hơn, ánh đèn vàng rực cả căn phòng lớn.

An bước lên tầng 5 như đã hẹn, nó nhìn quanh tìm bóng dáng Nam, nhưng không thấy, ở đây giống một chốn “không người”. Từ đầu đến giờ Thu luôn cảm thấy rất lạ về điều đó, một nhà hàng năm sao không thể vắng người vào lúc đắt khách nhất, tất cả nhân viên đâu cả rồi. Không có một ai!

Lối dẫn vào phòng tiệc tràn ngập các loại hoa, chúng được rải hai bên tấm thảm đỏ thành nhiều hàng, có đến mơ Thu cũng không ngờ mình lại có diễm phúc được đi trên con đường như thế.

Nam đã làm tất cả những việc này sao? Không thể nào, anh ấy làm gì có đủ khả năng? Câu hỏi đặt ra trong đầu Thu lúc này là ai đứng sau tất cả những kế hoạch này, mà cũng có thể mọi thứ ở đây không phải dành cho nó mà là chuẩn bị vì một người khác, Thu tự nhủ mình không nên hy vọng quá nhiều.

“Con đường hoa” dẫn nó đến một bàn tiệc không mấy thịnh soạn, nói thế bởi trên chiếc bàn ấy chỉ có duy nhất một món ăn đang được đậy lại. Thu không dám ngồi xuống, vì nhỡ đâu chỗ này không phải để dành cho nó thì sao, sau một lúc lưỡng lự, nhìn quanh nơi này chẳng có ai, nó đánh liều ngồi xuống.

Tiếng nhạc đâu đó vang lên du dương, nhẹ nhàng mà tha thiết như xua đi sự tất bật, khiến tâm hồn con người trở nên thư thái hơn nhiều.

Thu giật mình vì có một bàn tay ở phía sau đặt lên vai.

Nó quay lại cười nói: “Anh Nam sao đến trễ thế, ai đời lại bắt con gái phải đợi chứ…”_nhưng lập tức nụ cười tắt lịm, người đó không ai khác chính là Quân và trên tay cậu ta còn cầm theo một đĩa thức ăn.

Tim nhỏ Thu lại ở trạng thái “trên mức bình thường”, nó nhớ lại lần Quân đã mắng xối xả vào mặt nó, chỉ nghĩ đến đó nó không còn đủ bình tĩnh nữa. Nó là một đứa con gái tự trọng vì thế không thể chấp nhận chuyện bị người khác xỉ vả thậm tệ như thế.

Thu đứng dậy bỏ ra về, chỉ nói một câu duy nhất: “Nếu biết người bày những trò này là anh thì tôi đã không đến đây”

_ Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?_Quân nắm tay giữ nó lại.

Thu cắn răng để phát ra tiếng “Không” lạnh lùng nhất có thể của nó.

_ Nhưng anh thì có vì thế em hãy ngồi xuống đây đi_Quân đẩy nó ngồi vào vị trí cũ.

_ Tất cả những thứ hôm nay đều do chính tay anh chuẩn bị từ sáng sớm, không có sự trợ giúp của bất kì ai, anh muốn em nhìn thấy được thành ý của anh_Quân nói.

_ Để làm gì?_Thu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, nó vốn không quen làm trái với cảm xúc của mình. Ngày hôm nay, biết Quân vì nó mà làm nhiều việc vậy, nó cảm động lắm chứ, nhưng vậy thì sao? Hắn ta vốn chẳng tin tưởng nó.

_ Anh muốn nói lời xin lỗi, một lời xin lỗi thật lòng_Quân xuống nước.

_ Anh nói xong rồi đúng không? Thế tôi về được chưa?_Thu vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với Quân, có lẽ nó thích hắn thật sự, nhưng chỉ có như thế là chưa đủ, một mối quan hệ cần xây dựng trên niềm tin, hơn nữa Quân càng lạnh lùng nó càng có cớ để chấm dứt mối tình đơn phương này, nó vốn không hiểu sao Quân lại làm nhiều việc như thế, khiến nó càng lấn sâu hơn vào cái bể không lối thoát, nếu cậu ta không thích nó thì xin lỗi nó làm gì, chỉ khiến Thu càng đau lòng thêm mà thôi.

Quân không nói gì, chỉ giở chiếc nắp của món ăn trên bàn xuống. Thì ra là một bông hồng trắng. An hơi bất ngờ về điều này.

_ Hôm trước em đã tặng anh một hoa hồng đỏ, bây giờ bông hoa trắng này, anh muốn trao lại cho em_Quân cầm bông hoa lên giơ trước mặt Thu khiến nhỏ bối rối vô cùng.

_ Xin lỗi anh, cuộc sống của chúng ta giống như hai đường thẳng phân biệt, và đã là phân biệt thì chúng chỉ có duy nhất một điểm chung, mãi mãi chỉ có thế mà thôi. Cái đêm ở vũ hội, em đã cố gắng giữ cái giao điểm đó thật lâu, nhưng thất bại thật rồi, bây giờ hai đường thẳng ấy mỗi lúc một rời xa nhau, không thể quay lại được nữa_nói xong Thu bỏ đi, nhỏ cố cắn chặt môi để không bật khóc trước mặt Quân, nó không hề muốn nói như thế, nhưng quả thực cuộc sống của Quân nó không có cách nào hòa nhập được, dù sao nó cũng cố chấm dứt bao nhiêu ngày nay rồi, tình cảm mới chớm nở thì cũng chóng quên mà thôi, nó sẽ trở về là nó của ngày xưa.

Quân như người bất động sau lời nói của Thu, hắn không ngờ khoảng cách của hai người lớn đến thế. 1 giây… 2 giây… 3 giây… hắn đuổi theo sau, tay không quên cầm lấy đóa hồng trắng.

Cánh cửa thang máy đang đóng lại, Quân vội vã đưa cánh tay vào cũng may còn kịp, nó lại mở ra.

_ Anh đi theo em làm gì_Thu hét lên như giải tỏa cái niềm ấm ức bấy lâu nay. Nó bấm nút cho thang máy chạy xuống.

Quân lại nhấn chạy lên: “Em nghe anh nói có được không?”

Cứ thế hai người cứ như những đứa trẻ tranh giành nhau cái nút.

“Phụt…”_đèn trong thang máy tắt ngấm, cả không gian tối đen như mực, có lẽ là mất điện.

_ Cái quái gì thế này?_Quân nói: “Em đâu rồi Thu? Em có sao không đấy?”_cậu ta quơ tay tìm xem Thu đang ở đâu, nhưng không thấy.

Có lẽ chân vô tình chạm vào vật gì đó. Quân cúi xuống tìm, thì ra Thu đang ngồi bệt dưới đất.

Quân nghe được tiếng rên khe khẽ, hắn cảm nhận Thu đang run cầm cập: “Em giơ tay ra cho anh nào”

Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đầy mồ hôi, Quân lo lắng: “Em làm sao vậy, chỉ là mất điện thôi mà, tối một chút, không có gì đâu, để anh lấy điện thoại gọi người đến sửa là được rồi”

Và cậu ta tìm mãi, có lẽ trong lúc nấu nướng đã bỏ chiếc điện thoại trong nhà bếp rồi: “Tức thật”_cậu ta khẽ nói.

_ Em sợ tối… em sợ không gian chật chội tù túng này lắm… ngày trước em từng bị nhốt trong nhà kho một mình_Thu đã hoảng sợ thật sự.

_ Em không một mình đâu, có anh đây mà…_Quân nói nhẹ nhàng và nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run rẩy.

Mặc dù không thấy được gì cả nhưng tiếng rên của Thu làm Quân cảm thấy đau lòng, ngồi đối diện, ôm Thu vào lòng, Quân thỏ thẻ.

_ Xin lỗi em, anh sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì đâu, em chính là người con gái đầu tiên mà anh yêu, anh biết điều đó từ rất lâu rồi nhưng không đủ can đảm để đối diện, lại còn khiến em phải vì anh mà đau lòng nhiều như thế, anh tồi quá phải không? Tha thứ cho anh! Anh đã không tin tưởng bản thân mình, cũng như không tin tưởng vào tình cảm của em, từ nay sẽ không như thế nữa, cho anh một cơ hội để bảo vệ cho em, Thu nhé!

Nó không còn đủ sức để kháng cự lại, bàn tay kia quá mạnh mẽ, giọng nói kia quá ngọt ngào, và trái tim ấm nóng kia đang đập rộn rã. Thu cảm nhận rõ điều đó, nó muốn ngất đi trong niềm vui sướng tột cùng. Chưa bao giờ nó lại nghĩ có tình yêu hạnh phúc đến thế. Thứ cảm xúc mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được, dù không nhìn thấy mặt nhau, nhưng từng nhịp hơi thở của Quân nó đều cảm nhận được.

_ Sao em không nói gì?_Quân nhắc lại lần nữa, trên vai cậu rớt một giọt nước mắt nóng hổi.

_ Em khóc à, anh lại làm em giận đúng không?_Quân buông nhỏ ra, hai tay tìm lấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của nó, nhẹ nhàng lau đi: “Em không chấp nhận anh à”

Thu lắc đầu, nó nấc từng tiếng: “Em không đủ can đảm để bước vào cuộc sống của anh, nó quá xa lạ và mệt mỏi, em cần sự bình yên anh à”

_ Chỉ cần em gật đầu và nói thích anh, mọi thứ không còn quan trọng nữa đâu, cho dù hai đường thẳng có xa nhau đến đâu anh cũng sẽ uốn cong để nó lại gặp nhau ở một điểm khác, anh tin mình làm được mà, lần này đến em phải tin anh đó_Quân lại ôm nó mà lòng tràn đầy hạnh phúc, hắn cảm nhận được cái gật đầu dù là rất nhẹ trên vai mình, khẽ mỉm cười vuốt mái tóc tơ bồng bềnh, mượt mà của Thu, một cái siết tay mạnh để cảm thấy mình đang tồn tại, hắn cứ tưởng mình đang mơ.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:29 am

_ Em đói bụng quá, vẫn chưa được ăn gì cả?_ Quân phì cười vì lời nói của nó. Nhưng thực sự là hắn cũng cảm thấy hơi đói rồi, từ sáng đến giờ do quá hồi hộp nên cũng chẳng ăn nhiều.

_ Chừng nào mới ra khỏi đây được?_Thu vẫn tiếp tục hỏi.

_ Sáng mai thế nào cũng có người đến, còn hôm nay anh cho tất cả nghỉ việc rồi, sẽ không có ai tới đây đâu_Quân nói khẽ trong khi vẫn ôm Thu không chịu buông, hắn chẳng muốn bỏ tay ra chút nào.

Thu giật bắn người đẩy Quân ra: “Cái gì…? Sáng mai sao...? Không thể nào…

Nó nhích người về góc thang máy: “Anh lại bên kia ngồi đi, tránh xa em ra”

_ Chẳng phải em sợ tối sao?_Quân ngạc nhiên.

_ Tối còn không đáng sợ bằng anh đấy_nó cố tình nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, dù sao khi phát ngôn câu đó cũng thấy ngại.

Quân nghe xong thì hiểu rõ, cậu ta phá lên cười: “Sao đầu óc mấy đứa con gái luôn nghĩ đến những chuyện đó nhỉ? Đúng là tưởng tượng quá rồi, anh cam đoan là không làm gì em đâu, yên tâm chưa cô bé”

_ Em không bé, đừng gọi như thế, anh lớn hơn em có một tuổi chứ mấy, nhưng mà cứ ngồi bên kia cho an toàn, không được lại gần đây_Thu nói như ra lệnh.

_ Được rồi, anh đi liền đây, nhưng mà nếu có chuyện gì thì đừng có ôm anh mà kêu cứu như lúc nãy đó_Quân cười thật sự, nó chỉ cảm nhận được nụ cười đó bằng âm thanh chứ không nhìn rõ mặt cậu ta lúc này, Quân dường như đã lột bỏ hoàn toàn cái mặt nạ lạnh lùng mà nhỏ Thu từng biết và bây giờ cậu ấy trở nên gần gũi, đáng yêu hơn bao giờ hết. Cũng chính điều đó khiến mặt nó nóng bừng và đỏ lên, nhưng Quân không hề biết.

_ Nếu mai mới về nhà chắc ba mẹ em xử bắn quá_nó nói giọng buồn.

_ Vậy để anh đi giải thích_Quân khẳng định hùng hồn: “Chuyện như thế nào thì mình cứ nói thế, việc gì phải giấu”.

_ Anh làm ơn đi, anh chen vào thì mọi việc còn rối hơn nữa_Thu thở dài.

_ Em cứ định giữ cái tâm trạng đó suốt đêm nay sao?_Quân trêu: “Bình thường ở đây ít khi bị cúp điện, lần này thật là đúng lúc, cũng nhờ vậy mà…”_cậu ấy lại cười to, có lẽ đêm nay là đêm hạnh phúc nhất của Quân từ trước đến giờ, hắn cứ cười không ngớt.

_ Anh còn nói thế hả? Em đang sống dở chết dở đây.

_ Ở cùng anh khiến em không vui thế sao? Anh đã hứa không làm gì thật mà, chẳng lẽ anh không đáng được tin tưởng?_ giọng Quân trầm xuống khiến Thu bối rối.

_ Không… ý em không phải như thế! Chỉ là… con gái vắng nhà vào ban đêm là không tốt thôi, anh đừng có suy nghĩ lung tung_nó vội thanh minh.

_ Hahaha………._Quân lại phá lên cười: “Em dễ bị gạt thật đấy, anh mới hù chút xíu mà khai hết trơn”

Thu cố lấy chân để xác định vị trí của Quân phía bên kia, rồi đạp mạnh: “Anh trở nên thích đùa từ hồi nào thế?”_nhỏ gằn từng tiếng một, nghe dễ sợ.

_ Thì chính em làm anh thay đổi chứ ai mà còn hỏi câu đó_cậu ấy lạ cười rất to. Tiếng cười trong thang máy cứ dội vào nhau.

_ Đến nước này em thật sự rất hối hận…_Thu nói với giọng nhẹ nhàng nhưng buồn bã khiến Quân lúng túng hẳn: “Anh đã nói gì sai nữa sao?”

_ Uhm, em hối hận… vì đã không ăn bữa tối trước khi bỏ về, nếu ở đây suốt đêm thật thì chắc em xỉu mất_nó vẫn nói nhẹ như người thiếu cơm.

Quân thì thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại hắn cũng thấy mình đang đói thật, nhưng bây giờ làm thế nào? Không gian như yên tĩnh hẳn, chẳng ai nói câu nào.

_ Thu ơi! Quân ơi! Hai người ở đâu thế?_tiếng nói rất rất khẽ vang lên, nếu không để ý kĩ thì không thể nghe thấy vì trong thang máy được cách âm với bên ngoài.

_ Anh có nghe gì không Quân, có người ở ngoài tìm chúng ta đó_Thu bật dậy.

_ Đâu có gì đâu, anh chẳng nghe gì cả_Quân nói.

_ Em nghe được thật mà, anh yên lặng một chút đi_Thu nói rồi áp sát tai vào cánh cửa thang máy: “Là giọng của anh Nam, hay quá! Được cứu rồi”_Thu hớn hở ra mặt còn Quân có chút bực bội, nhưng nhỏ không thấy.

_ Anh Nam ơi! Em ở đây_ nó cố hét thật to, thật nhiều và đập mạnh vào chiếc cửa hy vọng Nam có thể nghe được.

Cũng may Nam đứng khá gần nên mới phát hiện được âm thanh rất nhỏ vọng ra: “Là em phải không Thu?”

_ Anh Nam ơi, cúp điện, cứu tụi em với_nó nói.

_ Được rồi, để anh gọi nhờ người tới sửa, em cứ yên tâm nha!_Nam trấn an Thu.

Quân từ nãy đến giờ khó chịu vì Nam đã làm hỏng buổi tối “lãng mạn” của hai người trong khi Thu rất hí hửng, mỗi người một tâm trạng nhưng không ai nhìn thấy nhau cho đến khi chiếc đèn bật sáng lên.

_ Yeah… ra được rồi_Thu nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Quân làm tim hắn suýt rớt ra ngoài, mặt cũng đỏ dần.

Vì lúc nãy quá tối, không nhìn thấy nhau còn đỡ ngại, chứ bây giờ, nhỏ Thu ý thức được hành động của mình là hết sức lố bịch thì quay mặt đi không nói gì để lại cho Quân sự hụt hẫng lớn.

Cánh cửa mở ra, Nam cùng một đám nhân viên đứng ngoài đợ. Quân trở về cái vẻ lạnh lùng thường ngày.

_ Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả? Nếu tối hôm nay không phải là tôi mà là khách mắc kẹt trong này thì sao, cũng may không mở cửa kinh doanh, nếu không đã phải chịu tổn thất nặng nề rồi_Quân quát.

_ Xin lỗi Giám đốc, chúng tôi sẽ chú ý, không có lần sau đâu ạ_mấy người kia cúi đầu xuống.

_ Được rồi, mọi người về nhà đi_giọng cậu ấy dịu lại nhưng trong thâm tâm thì thầm cười: “Cúp điện rất đúng lúc”

Quan sát từ đầu đến giờ, Nam và Thu không thể không bất ngờ: “Đây là nhà hàng của anh à”_Thu hỏi.

Quân gật đầu: “Vậy thì đã sao?”_hình như khi có nhiều người Quân vẫn giữ thái độ khá lạnh lùng, đúng là lớp mặt nạ kia đã in quá sâu rồi, muốn bởi bỏ hết cũng không hề đơn giản.

Một chút ngạc nhiên nhưng Thu quay sang Nam hỏi: “Sao anh biết mà đến đây?”

Nam gãi đầu bối rối: “Thật ra anh định chờ em ra, theo em về nhà mới yên tâm, rồi chẳng bao lâu cả tòa nhà tắt điện, anh cứ nghĩ là Quân bày trò gì nên không muốn can thiệp và vẫn cứ ngồi đó đợi”

_ Nhưng mà lâu quá vẫn không thấy động tĩnh gì nên anh vào xem thử, thấy không có ai mới đi tìm, cũng may là gặp được đấy.

_ Hai người sao rồi?_Nam bất ngờ hỏi khiến Thu và Quân không biết trả lời thế nào, mặt ai cũng lúng túng, cậu ấy cười, xem như đã hoàn thành một nhiệm vụ rồi. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, Nam vẫn tỏ ra tự nhiên: “Về thôi Thu, anh đưa em đến nhà, cũng khuya rồi, con gái không nên đi một mình”

_ Để tôi đưa Thu về được rồi, không cần phiền anh_mặc dù Nam là ân nhân nhưng bạn gái thì không thể nhường được, cậu ta nghĩ như thế.

_ Được rồi, thế thì không phiền hai người, tôi về trước đây_Nam quay mặt bỏ đi.

_ Em đi ăn không? Rồi hãy về, dù sao mình cũng đói_Quân mở lời.

Thu bẽn lẽn gật đầu.

------------------------------------------

Nam bước một mình trên con đường vắng: “Có phải nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng vui vẻ không? Ai từng nói câu này nhỉ? Sao mình thấy không đúng gì cả”_Cậu ấy ngẩn ngơ với những suy nghĩ: “Nhưng dù sao, em tìm được người yêu mình, tôi về nước cũng thấy yên tâm hơn, hy vọng Quân với em là thật lòng, để sự hy sinh của tôi là xứng đáng”

Nam thở dài, mình còn một việc phải thực hiện trước khi ra đi: “Em gái bé nhỏ ơi! Đã đến lúc anh phải vì em làm một cái gì đó, cũng không phải vì em hoàn toàn mà còn vì tâm nguyện của một người nữa, một cô nàng ngốc nghếch đến đáng yêu”

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:29 am

_ Cậu à, ông bà sắp đi rồi_vẫn là bác quản gia với chất giọng hiền từ.

Duy đã quyết định trở về nhà, dù sao việc này cũng phải có một kết thúc, chỉ có điều cậu ấy có dám đối mặt hay không mà thôi.

Ba con người đi hai hướng ngược lại lướt ngang mặt nhau một cách vô tình. Người phụ nữ khẽ ngoái đầu phía sau nhìn Duy rồi quay đi trong vô vọng.

_ Ba…_một tiếng kêu khẽ thốt ra nhưng đánh động sâu sắc vào trái tim của tất cả mọi người.

Người đàn ông đứng tuổi và người phụ nữ kia quay lại nhìn một cách ngỡ ngàng, như không tin vào tai mình nữa.

_ Con xin lỗi…_Duy nói xong thì chạy nhanh vượt khỏi tầm mắt của hai người đó. Cậu ấy đã làm được… dù chỉ là một lời nói đơn giản nhưng lại quá cao cả và thiêng liêng, cái điều mà bao nhiêu năm nay chất chứa trong lòng. Lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được mình đang tồn tại. Những cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau, nhưng quan trọng là Duy thấy nhẹ nhõm thật sự, giờ đây hắn có thể sống thật với bản thân và gia đình mình. Căn nhà này sẽ không còn là địa ngục nữa…

Ông ấy đứng như người mất hồn đến 10s, miệng khẽ nhích một nụ cười phúc hậu, quay người đi với tâm hồn thanh thản đến lạ lùng, cảm giác chưa hề có suốt mười mấy năm nay. Giống như một tảng đá đè nặng trên ngực giờ đây được bỏ xuống. Người con ông ta yêu thương đã trở về thật rồi…

Giọt nước mắt khẽ lăn trên má người đàn bà đáng thương, cuối cùng thì niềm mong ước bấy lâu nay trở thành sự thật, có lẽ từ bây giờ, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhiều, những giọt lệ hạnh phúc tràn mi…

-------------------------------------------------

23h55’ Điện thoại đổ chuông, Duy khó chịu mở máy lên: “Cái quái gì nhỉ? Ai lại gọi vào giờ này”

Một số máy lạ hiện lên: “Chắc bị phá thôi, nhảm nhí thật!”_cậu ta càu nhàu tắt đi, vất chiếc điện thoại xuống giường và ngủ tiếp.

Lần thứ hai vẫn số máy đó gọi tới.

_ Alo! Ai đó_Duy giữ giọng điềm tĩnh.

_ Cậu là Duy đúng không?_đầu dây bên kia là giọng một người nam, trầm trầm nhưng không được tự nhiên.

_ Phải, tôi là Duy, anh có việc gì à?_cậu ấy bắt đầu khó chịu, tên nào dở hơi nửa đêm gọi đến hỏi tên.

_ Anh sẽ biết sau khi xem cái này.

Duy bất ngờ khi thấy hiện trên màn hình chiếc Iphone cảnh An bị trói, nằm ngất đi, đầu dựa vào một thành ghế. Trước ngực treo một thứ gì đó nhảy số gần giống như đồng hồ. Vẫn giọng nói đáng sợ đó vang lên.

_ Có thấy trái bom kia không? Nó sẽ nổ lúc 5h sáng. Bây giờ là 0h cậu có 5 tiếng để tìm đến chỗ này.

_ Anh là ai, anh muốn gì ở tôi, sao lại bắt An?_Duy bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nó đã rơi vào tay hắn, còn hắn là ai hiện giờ cậu ta cũng chưa biết.

_ Cậu không cần biết, tôi sẽ nhắn tin gởi những gợi ý đến cho cậu, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, chỉ có 5 tiếng đồng hồ mà thôi, không nhanh lên tôi e sẽ không kịp, nhớ là hãy làm những việc mà tôi bảo, chỉ một mình cậu… một mình cậu mà thôi, rõ chưa? Nếu tôi phát hiện có sự tham gia của kẻ khác vào thì đừng trách_hắn cúp máy không để cho Duy hỏi thêm lời nào, từng chữ mà hắn nói ra vẫn vang đều đều, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Có một tin nhắn, Duy mở ra ngay lập tức.

(Hãy đến địa chỉ số 256 đường Trần Quốc Toản.

Kí tên: Kẻ thích đùa)

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 8:30 am

post thêm 1 lần nữa là End Fic luôn rồi... ui giời, 140 trang của mình mà sao mới có mấy ngày thôi vậy ta? Công nhận ss Anh với bà Hằng..............

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
khuatthivananh
Super Moderator
Super Moderator
khuatthivananh


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Hau Giang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 9:18 am

ss đã đọc thì phải đọc cho xứng đáng
ít nhất một lần cũng phải 300 trang, kekeke :P :P :P
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:14 am

Cậu ta gọi vào số di động của An, hy vọng mọi việc này chỉ là của một tên tâm thần nào đó.

Tút…tút… số điện thoại vẫn liên lạc được, Duy thở phào nhẹ nhõm.

Đầu dây bên kia bắt máy.

_ An hả? Em đang ngủ phải không?_Duy cười.

Không có tiếng trả lời.

_ Em còn đó chứ?_cậu ấy lại hỏi.

_ Cậu không có nhiều thời gian đâu, vì thế đừng lãng phí chúng_vẫn cái giọng đó, đến bây giờ thì Duy đã hoảng sợ thật sự.

Không chút chần chừ, cậu ấy nhảy lên chiếc xe mô tô phóng đến địa điểm được chỉ dẫn.

Ga được vặn đến mức tối đa, trong đầu cậu ấy lúc này chỉ có hình ảnh của An: “Em đừng có chuyện gì, anh không thể để em gặp bất cứ nguy hiểm nào, hãy tin anh, dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình, anh cũng cam lòng”

Hai bàn tay Duy siết chặt vào tay cầm, chiếc xe lao đi như một mũi tên có thể xé toạc bất cứ vật gì cản đường, thật may mắn là lúc này đường vắng người, xe cộ lưu thông rất hạn chế.

1 giờ 18 phút sau, “KÉT” chiếc xe dừng lại đúng địa chỉ ghi trên tin nhắn. Một khu dân cư sầm uất, đèn đã tắt trên các tòa nhà cao tầng. Nhưng đây không phải nhà ở hay chung cư mà chỉ là một bãi giữ xe công cộng.

“Chẳng lẽ An bị nhốt ở đây sao?”_Duy nhảy xuống khỏi xe nhanh chóng chạy vào trong.

_ An ơi! Em ở đâu thế?_tiếng nói vọng qua bốn bức tường vang dội. Sau đó không gian lại im lìm. Chỗ đỗ xe này dài đến những 300m, cậu ta chạy mãi đến cuối hầm xe vẫn không thấy động tĩnh gì.

_ Phải bình tĩnh, không được nóng nảy_Duy tự trấn an mình: “Chắc chỉ ở đâu quanh đây mà thôi, mình cần tìm kĩ hơn nữa, người chứ đâu phải mèo, nếu ở đây thì sẽ nhất định phát hiện ra thôi”

Bắt đầu cuộc tìm kiếm, Duy quay trở lại điểm xuất phát xem xét từng chiếc xe một, nhất là trong những chiếc ô tô hoặc xe buýt, đứng từ ngoài nhìn xuyên qua tấm kính, Duy phải để ý đến từng chi tiết bên trong, cậu ấy tự nhủ có thể An bị giấu trong một chiếc xe nào đó không chừng. Phải tìm cho thật kĩ.

Mồ hôi đã lăn dài trên trán và ướt cả áo, 30 phút trôi qua, vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng có người ở đây, nhưng chỉ mới tìm được 1/3 số xe mà thôi, Duy bắt đầu lo sợ. cậu ấy không biết An có được an toàn hay không? Lúc này đã là 1h50 phút, gần hai tiếng đồng hồ rồi nhưng Duy vẫn không có chút tin tức nào của nhỏ.

2h45’ mọi việc đã kết thúc, chẳng có lấy bất cứ dấu vết nào. Duy đã mệt mỏi, cậu ấy không còn đủ sức nữa. Rốt cuộc hắn muốn gì, ở đây vốn chẳng hề có người nào cả. ý của hắn muốn ám chỉ điều gì.

Duy đập tay lên thành xe một cách giận dữ kèm theo đó là tiếng thở dài bất lực. Hai tay cậu ta nắm vào nhau. Từng tiếng bẻ tay nghe răng rắc, hàm răng cắn chặt vào nhau. Nỗi sợ hãi lan tỏa nhanh chóng, cả người run lên.

Mục đích của hắn bảo mình đến đây làm gì, hắn cho mình đến 5 tiếng đồng hồ, bây giờ mới gần 3 tiếng thôi nên chắc chắn nơi giữ An không phải là ở đây. Vậy thì là chỗ nào?

Bây giờ mọi việc lại trở về điểm xuất phát, Duy phải cố gắng để suy nghĩ, hắn không thể dễ dàng để mình biết nơi giam An, nhưng rốt cuộc là có liên quan gì với nhau, sao hắn bắt mình đến.

“Chỗ đỗ xe… đây là chỗ đỗ xe”_Duy lẩm bẩm: “Cũng có nghĩa là Park…”

Như ngộ ra điều gì đó, cậu ấy trèo lên xe, đội nón bao hiểm vào, mắt nhìn xa xăm.

_ Lẽ nào… chính là nơi đó!

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:20 am

_ Điều tra xem cho tôi gần khu vực đường Trần Quốc Toản có công viên nào hay không?_Duy nhấc điện thoại lên gọi cho một ai đó.

Nếu không lầm trong tiếng Anh “Park” là nơi đỗ xe, nói một cách khác, nó còn mang nghĩa “công viên”. Thứ hắn muốn nói đến không phải là nơi này mà là một chỗ khác, Duy đã lãng phí không ít thời gian vì bây giờ đã là 3h5’

Chuông điện thoại đổ, Duy bắt máy rồi phi như bay đến địa điểm cần tìm.

Trái với quang cảnh nhộn nhịp lúc ban ngày, về đêm khu vui chơi trung tâm của thành phố trở nên im lìm một cách đáng sợ, cảnh vật lạnh tanh không chút sức sống chỉ có màn đêm đen dày đặc bao phủ và thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo le lói.

Đang chưa biết phải làm cái gì tiếp theo, tin nhắn từ số máy lạ đó lại đến.

(Cậu mất thời gian quá rồi đấy, nhưng cuối cùng cũng đến được nơi này.

Bây giờ là 3h15’ hãy nhớ: đi thẳng về phía trước 15m sẽ có một cái ngã ba, tùy cậu thích rẽ hướng nào thì tùy, đi thêm 35m nữa sau đó đi tìm chiếc phong bì màu đỏ in gợi ý cuối cùng. May mắn nhé hãy đi đúng hướng để không phải mất nhiều thời gian cậu chỉ còn 1h45’ thôi.

Kí tên: Kẻ thích đùa)

Tên này không phải tay vừa, lại một trò chơi nữa, lần này có vẻ hắn gợi ý khá rõ ràng.

Không mất quá một phút Duy có thể đến đúng ngã ba nơi hắn hướng dẫn nhưng quan trọng bây giờ là nên đi đường nào. Cậu ấy lưỡng lự không biết phải đặt chân đến đâu trước cho phải. Nếu nhầm thì sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm và phải trở về bên kia.

Đành nhờ vận may vậy. Duy giơ tay nắm lấy một ít lá hoa thủy tiên rất nhỏ trong lòng bàn tay thầm cầu nguyện: “Nếu số lá là chẵn thì rẽ phải, lẻ thì rẽ trái”

Cậu ấy đếm được tổng cộng là 12 lá nguyên vẹn và một lá bị mất phân nửa do trong lúc vội vàng Duy đã làm rách lúc hái xuống. Đúng là trời chẳng giúp người, đã thế cậu ta tự nhờ vào vận may của mình thì hơn.

Duy quyết định rẽ sang trái. Ước chừng khoảng 30m cậu ấy dừng lại nhìn xung quanh. Trước mặt là một căn “nhà cười”

_ Có khi nào cái gợi ý cuối cùng được giấu trong đó, phải đi tìm nhanh mới được_Duy chạy vào trong nhanh như tên bắn.

Đường đi trong này nhỏ xíu tối om, mãi cậu ấy mới lần được chiếc công tắc nằm ở đâu, đèn bật lên, ánh sáng phản chiếu vào nhau khiến nơi này rực rỡ hẳn toàn bộ bức tường đều được dát bằng đủ các loại gương khác nhau, biến con người thành những hình hài ngộ nghĩnh vô cùng đáng yêu nhưng bây giờ Duy không thể nào quan tâm đến việc đó được nữa, thứ hắn cần tìm là chiếc phong bì màu đỏ. Ban ngày màu đỏ khá là nổi bật nhưng nếu đêm về nó lại “chìm” trong cái màu đen vô vị khó mà xác định được. Hơn nữa nó lại không lớn khiến việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn hơn.

Cũng may trong “nhà cười” không có vật dụng gì, hơn nữa những tấm gương soi rõ mồn một cái “nội thất” bên trong, không khó để Duy có thế quan sát hết trong một thời gian ngắn.

Một chút thất vọng vì nghĩ mình đã tìm sai địa điểm. đã là 3h30’ mồ hôi lại túa ra như mưa. Nhanh chóng lách mình ra khỏi. gần đến cửa, một cơn gió mạnh ập vào.

“Rầm!”_Cánh cửa bị gió đập và khóa trái cửa lại.

_ Chết tiệt, chuyện gì thế này?_Duy bực mình, cố lần lại phía cửa ra vào xem còn cách nào thoát ra ngoài hay không.

Trong lúc lần mò những kẻ hở, bất ngờ chiếc phong bì màu đỏ rơi xuống đất, thì ra nó được nhét ở kẹt cửa, lúc đầu Duy chỉ chăm chú tìm phía trong. Đúng là những gì ở trước mắt là thứ dễ bị bỏ qua nhất.

Gấp rút xé toang ra, hắn nhận được một tờ giấy trắng với bài thơ và những con số kì lạ.

“Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn

34, 15, 45; 13

Kí tên: Kẻ thích đùa”


Lại một thử thách mới nhưng vấn đề là làm sao để thoát khỏi nơi này. Đến nước cuối cùng rồi, phải tông cửa thôi.

Đã nghĩ là làm Duy lấy đà rồi dùng cả thân hình lực lưỡng và toàn bộ sức lực của mình va vào cánh cửa, cũng may vì đã quá lâu một số chỗ đã bị mục theo thời gian nên cửa không chắc chắn lắm, chẳng mấy khó khăn để phá nát nó.

----------------------------------------------------

------------------------------3h38’--------------------------

Rốt cuộc là bài thơ đó có ẩn ý gì, còn những con số kia liên quan gì đến nhau.

Duy ngồi phịch xuống chiếc ghế đá gần đó vò đầu suy nghĩ. Từng phút trôi qua như xé toạc con tim vốn đã rỉ máu của hắn.

Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn

34, 15, 45; 13


Tại sao giữa 4 con số lại chỉ có một dấu chấm phẩy? Ba số 34, 15, 45 có liên quan gì với nhau. Còn số 13 lại mang ẩn ý gì?

Thật là đau đầu, bài thơ kia, những con số. Phải có sự liên quan đặc biệt nào đó.

_ Bình tĩnh, không được nóng vội_Duy lại tự trấn tĩnh mình. Đầu óc hắn giờ đây hoa cả lên. Chỉ cần nghĩ đến việc An đang gặp nguy hiểm là Duy chẳng suy nghĩ được gì cả, những con số đặc biệt đó cứ quay vòng ở trong đầu.

“Nếu bài thơ này được tách ra thành từng phần thì mỗi chữ phải kí hiệu thế nào nhỉ?”_dường như Duy đã chợt nhớ ra một điều gì đó.

“Muốn xác định vị trí của một chữ người ta thường bắt đầu vào việc nó ở hàng nào và là cột bao nhiêu”

Nếu dựa vào quy tắc đó thì:

Chiều tà rặng liễu đu đưa
Lòng người xao xuyến như chưa muốn về
Kỉ niệm chợt đến như mê
Làm sao có thể quay về ngày xưa
Mây về kéo những cơn mưa
Xua tan đi nỗi sớm trưa nhọc nhằn

34: Đến

15: Đu

45: Quay

_ Ôi trời, tại sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?_Duy đi ngay lập tức.

Mặc dù trong lòng vẫn còn thắc mắc về con số 13 sau cùng là gì nhưng có lẽ phải đi tới đâu tính tới đó thôi.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:21 am

--------------------------3h55’----------------------

Duy đang đứng trước chiếc đu quay chợt kí ức ngày xưa tràn về. Chân tay hắn bắt đầu run rẩy, viễn cảnh bà nội mất lại như in trong tâm trí, cái quá khứ đáng sợ đó lại len lỏi và nhanh chóng xâm chiếm cả con người hắn một cách vội vã.

Từng giọt mồ hôi rơi càng lúc càng nhanh, dù trong bóng tối vẫn có thể nhận ra mặt Duy trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết. Tay chân không còn chút sức lực nào cả, hắn muốn quay mặt đi, chạy thật nhanh, muốn tránh xa cái nơi từng làm một đứa trẻ mất đi tuổi thơ hồn nhiên, thay vào đó là chuỗi dài những ngày đau khổ và dằn vặt.

Nhưng Duy không thể, hắn biết An ở trong đó, còn người kia là ai, tại sao tên đó lại biết bí mật này, chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay một sự cố ý. Đôi mắt cậu ta hằn lên sự tức giận xen lẫn sợ hãi.

Duy cố gắng nhớ lại những ngày tháng vui vẻ để quên đi nỗi sợ hãi trong lòng, nội tâm hắn đang tranh đấu kịch liệt. Quá khứ và hiện tại, hắn biết mình cần phải chọn thứ nào nhưng… từ nói đến làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Biết mình phải cứu An nhưng đôi chân không chịu nghe lời, thậm chí nó không nhích nổi một bước. Càng tiến gần đu quay hơn, cái ám ảnh đó hiện về càng rõ ràng, hắn lại nhớ bà mình nằm trên một vũng máu với con dao đâm thẳng vào ngực. Cả người bà lạnh ngắt và da trắng toát khi hắn ôm chầm lấy, hắn không thể nào xua đi cái ý nghĩ ấy trong đầu được.

Bước chân như chùn lại. Duy nhắm nghiền mắt hắn không muốn nhìn thấy những thứ đó nữa.

“Không được bỏ cuộc, quá khứ đã qua rồi, nếu bây giờ mất An mình sẽ hối hận cả đời”_Duy nhìn đồng hồ đã 4h20’, chỉ còn 40’ nữa là 5h. Nhanh lên nếu không sẽ chẳng còn kịp nữa.

Đập vào mắt Duy lúc này là một hình ảnh khác, bây giờ hắn đã hiểu, An ở trong “cái lồng” được đánh số 13.

Nhỏ đang ngất lịm trên chiếc ghế đúng như cảnh mà hắn được thấy qua điện thoại. Chỉ chờ có thế hắn ngay lập tức “bay” vào trong.

_ Em tỉnh dậy đi, có nghe anh nói không?_Duy lay An với tâm trạng hết sức hỗn loạn vì bây giờ trên bụng của nhỏ được đeo vào một quả bom tính giờ đang chạy ngược thời gian.

An từ từ mở mắt như sau một giấc ngủ dài, nó dụi dụi đôi mắt, vì cứ ngỡ là mơ khi Duy đang ở trước mặt.

_ Sao anh lại ở đây?_nói rồi nó nhìn xung quanh cũng không kém ngạc nhiên: “Đây là đâu thế?”

_ Em đừng cử động mạnh_Duy nói khẽ nhưng khiến nó giật mình nhìn xuống.

An chỉ vào người mình tỏ ý khó hiểu.

_ Bình tĩnh nghe anh nói đây, là bom đó, vì thế em phải cẩn thận_An gần như chết đứng.

_ Đừng lo, để anh gọi chuyên gia tháo bom tới, sẽ không sao đâu, chỉ cần em đừng cử động mạnh là được_mặc dù rất lo lắng như Duy cố tỏ ra bình tĩnh để An yên tâm.

Một thông tin quá bất ngờ khiến nó sững người, chuyện gì đang xảy ra thế này? Có ai cho nó biết hay không?

Rõ ràng nó đang ở trên đu quay, chẳng phải Duy rất sợ sao?

_ Anh ổn không?_An hỏi với vẻ mặt lo lắng.

_ Em nói vậy là ý gì?_Duy vừa tắt điện thoại thì quay lại.

_ Đây là… đu quay đấy, anh không sao chứ?

_ Không thể nói không sao, nhưng em yên tâm… vì em anh có thể vượt qua mọi thứ_Duy buột miệng nói ra.

_ Anh về đi, cứ để em ở đây một mình, em không muốn anh gặp bất kì nguy hiểm nào_An bắt đầu nấc lên, nước mắt chảy dài, chỉ cần nghe Duy nói như thế nó dù có chết cũng cam lòng.

_ Em nói ngu ngốc gì thế? Anh không thể bỏ mặc một mình em ở lại đây được, nếu em muốn lương tâm anh cắn rứt suốt cuộc đời này thì cứ đuổi anh đi đi_Duy lau giọt lệ vương trên má nó.

_ Có một việc em nghĩ đến nước này cũng không nên lừa dối bản thân mình nữa, anh có biết em thích anh nhiều lắm không, em đã từng nghĩ sẽ chôn chuyện này trong lòng mình mãi mãi, em vốn không xứng đáng với anh_An cứ thế nói ra hết suy nghĩ trong lòng, nó đâu biết mình có thể sống qua ngày hôm nay hay không. Thành thật với bản thân một lần để rồi ra đi sẽ không hối tiếc.

_ Anh…_Duy định mở lời nhưng An chặn lại.

_ Anh đừng nói gì cả, cho em nói hết những suy nghĩ trong lòng. Em cứ tưởng rằng người mình thích là Quân nhưng thật sự không phải thế, em nhận ra điều này rất lâu rồi nhưng không có can đảm đối diện với nó, em biết anh chỉ xem em là đứa em gái nên mới lo lắng và chăm sóc cho em, nhưng như vậy em cũng đã hạnh phúc lắm rồi. Em muốn giữ mãi những kỉ niệm đẹp đẽ đó vì em biết mình không thể nắm được anh trong bàn tay nhỏ bé này nữa, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn với một người con gái xuất sắc hơn em, Dung xuất hiện, cô ấy như một thiên thần bé nhỏ. Và em nghĩ mình phải rút lui thật rồi_An bắt đầu khóc to.

_ Thật sự em không muốn chút nào cả, hằng ngày em đều nhớ đến anh, mong được nghe giọng nói ấm áp, cử chỉ quan tâm, ánh mắt dịu dàng luôn in trong tâm trí, đến mức em muốn gạt phăng ra ngoài nhưng không thể. Em sợ nếu hôm nay mình phải chết, ít ra em cũng không hối hận. Nhưng em không muốn anh phải đi cùng em, như vậy rất ích kỉ, Dung là cô gái tốt nhất mà em từng gặp vì thế anh ra khỏi nơi này đi, để em một mình ở đây.

_ Em nói hết rồi đúng không, giờ đến lượt anh…

_ Anh xem em là em gái… hay nói đúng hơn việc giúp em chỉ là trả ơn mà thôi.

Như biết được câu trả lời của Duy từ lúc đầu An chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên cả.

_ Đó là trước đây… Nhưng tự lúc nào tim anh đã khắc sâu hình ảnh một cô bé thích hoa lục bình ngày nào, anh cảm thấy ghen tỵ khi em dành quá nhiều tình cảm cho Quân, anh lo lắng mỗi lúc em gặp chuyện không vui và hạnh phúc khi nhìn thấy em cười.

_ Nhưng vốn có những giới hạn mà con người không thể vượt qua, anh phải giữ lời hứa của mình với Dung và gia đình, mặc dù đó là cái gia đình mà anh bất cần.

_ Anh cố kìm nén bản thân không được thích em, anh sợ khi điều đó xảy ra anh không tự làm chủ được cảm xúc của mình nữa, nhưng anh đã không thực hiện được. Mỗi khi thiếu nụ cười của em anh như người không sức sống, anh cố gắng lao vào công việc để quên em nhưng đều thất bại. Càng ngày càng nhớ em nhiều hơn.

_ Em có biết anh hạnh phúc thế nào khi em nói thích anh hay không? tim anh như vỡ tung ra khỏi lồng ngực, anh cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là mơ mà thôi_Duy cũng nhòe đi vì dòng lệ của nhỏ An.

Mọi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, cả hai như vỡ òa trong hạnh phúc, nhưng liệu mọi việc có đơn giản thế không? Tương lai đâu ai đoán được chữ “ngờ”

_ Nếu hôm nay mình không thoát ra được thì sao hả anh?_An vẫn nức nở.

_ Yên tâm đi, chuyên gia sắp đến rồi, họ sẽ tháo được quả bom này xuống mà, cả anh và em đều sẽ không sao, tin anh nhé!_Duy nói, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng con tim đã hòa làm một.

Một hạnh phúc nhỏ bé len lỏi đủ khiến nỗi sợ hãi về cái chết phải lùi xa.

Không gian chùn lại, dường như cả hai đều ngượng ngùng sau những lời nói thật lòng của mình. Tuy là chuyện vui đó, nhưng quá đỗi bất ngờ, mặt ai cũng đỏ lên.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:22 am

---------------------------4h50’----------------------

Có một nhóm người tiến tới, hẳn là để tháo bom. Họ được trang bị những dụng cụ

Không khí căng thẳng bao trùm, mồ hôi lấm tấm trên mặt An và Duy. Cả hai đều lo lắng chờ đợi.

_ Thưa cậu_một người nói.

_ Nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa_Duy hét lên.

_ Chuyện này… tôi… thật ra… đây chỉ là quả bom giả thôi ạ, không có gì nguy hiểm cả_một câu nói khiến cả hai đều bật ngửa.

Bây giờ dường như mới hoàn hồn, Duy hỏi An: “Em nhớ mọi việc lúc đó như thế nào không?”

_ Em không rõ, anh Nam hẹn em đi ăn kem vì anh ấy sắp về Pháp rồi, đang đi trên đường thì bị một bàn tay kéo lại, sau đó có chiếc khăn bịt vào miệng… tiếp theo em chẳng nhớ gì cả, tỉnh lại thì anh đã ở trước mặt rồi_An đang cố nhớ lại.

_ Bây giờ anh mới hiểu tại sao trong những bức thư gửi cho anh hắn lại kí tên là Kẻ thích đùa_Duy không hiểu ai lại làm như thế, hắn còn biết cả quá khứ của cậu ta nữa: “Tất cả chỉ là một trò chơi”

Nhưng ít ra Duy cũng phải thầm cảm ơn người đó, nhờ vậy hắn mới dám đối mặt với tình cảm của mình và cả cái quá khứ đáng sợ trước kia nữa. Rũ bỏ tất cả đi, thật là nhẹ nhõm.

Cả hai bước ra ngoài hít thở không khí trong lành. Bước qua cái chết đúng là nhìn cuộc đời cũng đẹp hơn. Mặt trời bắt đầu lên, từng tia nắng đầu tiên của ngày mới bừng sáng, nhẹ nhàng nhưng rực rỡ, thanh thoát nhưng quyến rũ. Niềm tin vào tương lai cũng bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ.

_ Có một câu mà hàng ngàn người đã nói trước rồi, nhưng anh vẫn muốn nhắc lại thêm một lần nữa. Em chính là người đầu tiên và anh vẫn hy vọng cũng chính là người cuối cùng được nghe anh nói: Làm bạn gái anh nhé!

_ Anh biết rằng tương lai luôn là ẩn số, con người ta không ai đoán được chữ “ngờ”. Anh cũng không hứa rằng có thể chăm sóc và bảo vệ cho em suốt cuộc đời mình vì đơn giản anh chưa dám chắc làm được như vậy. Nhưng ngay lúc này đây anh hiểu mình phải hành động như thế nào, anh cần em và sợ phải mất em đến phát điên lên được. Hãy cho anh một cơ hội được ở bên cạnh quan tâm em, nha An!_Duy nhìn thẳng vào nó mà nói khiến nhỏ ngượng đỏ cả mặt, đôi má ửng hồng xinh xinh dưới ánh nắng dịu dàng. Như một đóa hoa đang tự phô sắc trong làn gió vi vu.

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, trong như sương mai, tình cảm như nắng ấm, và trong sáng như thiên thần: “Anh có biết rằng cả trong mơ em cũng muốn được nghe những lời anh nói, em đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi, vậy là công sức của em không hề uổng phí đúng không anh? Em tin rằng dù sau này có khó khăn bao nhiêu, vì anh em có thể vượt qua tất cả”_những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má và vỡ òa vào không gian vô tận. Có một bàn tay khẽ lau đi cùng cái nhìn trìu mến, ấm áp khiến cả đất trời như cùng hòa mình vào hạnh phúc, và hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là cái siết tay rất nhẹ, rất nhẹ mà thôi nhưng cũng đủ khiến hai con tim ấm lòng.

------------------------------

_ Mọi việc ổn rồi, đúng theo kế hoạch, em có thể yên tâm rồi chứ_ở đâu đó có một người đang nói chuyện điện thoại.

_ Cám ơn anh Nam nhiều lắm, Duy vì An mà dám xông vào đu quay thì chứng tỏ tình cảm ấy đủ lớn để anh ấy có thể vượt qua mọi thứ, bây giờ em cam tâm rút lui rồi_giọng nói mặc dù nghe có vẻ buồn nhưng cũng lộ rõ sự quyết tâm.

_ Dung à! Sao em biết Duy sợ đu quay mà…_Nam bỏ lửng câu hỏi.

_ À, lần trước em nghe được cuộc trò chuyện giữa An và Duy, nhưng thôi, em không muốn nhắc nữa, em đã định nếu lần này Duy bỏ cuộc thì em vẫn sẽ theo đuổi và giành lại anh ấy từ tay của An, nhưng… có lẽ từ bỏ là biện pháp tốt nhất lúc này anh nhỉ?_Nam có thể cảm nhận được Dung đang khóc, cậu ta vui khi thấy em mình tìm được hạnh phúc thật sự, nhưng cũng cảm thông cho một con người con gái đáng thương khác. Nhưng thà một lần và một mình đau khổ còn tốt hơn nhiều khi làm cho tất cả mọi người đều không vui, một sự hy sinh xứng đáng phải không?

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:23 am

--------------------3 ngày sau----------------

Tại sân bay Tân Sơn Nhất.

_ Anh đi về mạnh giỏi, đến Pari nhớ gọi cho em nha!_An ôm lấy Nam bật khóc: “Em sẽ nhớ anh lắm!”

_ Nào, bé ngoan thả anh ra đi, em lớn vậy rồi mà còn… không sợ người ta cười hả?_vẫn nụ cười hiền cậu ấy quay sang Duy: “Chăm sóc em tôi cho tốt đấy, giao nó cho cậu”

Nhận được cái gật đầu từ Duy, Nam yên lòng.

_ Thu à! Em nhớ giữ kĩ số điện thoại của anh nhé, nếu thằng Quân mà đối xử tệ thì em cứ gọi cho anh, anh bay ngay về cho nó một trận_cậu ấy cười tươi hơn rồi lại nhìn Quân với ánh mắt nghiêm nghị: “Hãy cẩn thận tôi đấy, có một ngày tôi sẽ quay về cướp cô ấy khỏi tay của cậu”

_ Tôi không bao giờ để anh có được cơ hội đó đâu_Quân choàng tay qua vai Thu và siết chặt tỏ ý nhỏ đã là sở hữu của hắn với nụ cười đắc thắng.

_ Hai người xem tôi là cái gì vậy hả? Giành với giật… bực thật!_thái độ của Thu khiến 4 người còn lại bật cười.

Nhưng một giọng nói quen thuộc từ xa vang lên.

_ Ông ơi! Cháu tự đi một mình được, đừng xem cháu là con nít nữa có được không?_cả 5 người quay lại nhìn thì ra là Dung, cô ấy còn xách theo một cái valy to đùng.

_ Nhưng để cháu đi một mình đến nơi xa xôi ấy ông không yên tâm chút nào_ông “vua khách sạn” vẫn lẽo đẽo theo sau đứa cháu yêu quý.

_ Con 16 tuổi rồi, con biết tự chăm sóc cho bản thân mình mà, nơi đó chính là tương lai của cháu, chẳng lẽ ông không muốn cháu trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng sao?_Dung có vẻ rất kiên quyết.

Có vẻ cuộc tranh cãi chưa ngã ngũ thì cả 5 người kia xuất hiện.

_ Em đi đâu vậy Dung?_Duy lên tiếng trước.

_ Nhìn mấy người quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi_cô ấy cố tình làm ra vẻ không quen biết rồi tự nhiên sực nhớ lại: “À, thì ra anh là cái ông chồng chưa cưới gì đó hả? Nhớ rồi, nhưng quên chuyện đó đi nhé, tôi không đời nào lấy anh đâu”_Dung nhìn thẳng vào Duy nói làm cả bọn hết sức bất ngờ.

_ Nó đòi đi Pari học thiết kế thời trang đó, ông khuyên cách nào cũng không chịu nghe_ông ấy thở dài.

(Chuyến bay từ Thành phố Hồ Chí Minh đi Pari sẽ khởi hành lúc 14h, quý khách vui lòng đến cửa số 1 để làm thủ tục)

_ Anh Nam, chuyến bay của anh đó, nhanh lên đi_An giục.

_ Cháu phải đi đây, ông đừng ngăn nữa, cháu sẽ thường xuyên gọi điện về cho ông mà, có gì cứ qua đó thăm cháu_Dung lễ phép, trước khi đi nó còn hôn ông một cái. Chỉ biết thở dài nhìn đứa cháu ra khỏi vòng tay mình, ông ấy cũng hiểu rằng nó đã lớn rồi.

_ Hai người đi chung chuyến bay sao?_Thu ngạc nhiên.

Dung quay lại cười tít mắt rồi chào tạm biệt mọi người, Nam cũng thế. Hai người sánh bước cùng nhau.

_ Họ cũng xứng đôi đó chứ_Quân buột miệng nói ra làm cả đám nhìn nhau cười.

_ Nếu được như thế thì tốt, sắp đặt trước không bằng tình cờ gặp nhau, có lẽ là duyên phận_An cười nói: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi”

------------------------------------------

_ Dung nè! Em vẫn giả vờ mất trí hả?_Nam hỏi.

_ Đã làm thì phải cho trót, để cho họ vui vẻ, anh em mình thất tình rồi, nhưng nếu lấy Duy thật em đành từ bỏ ước mơ của mình, vậy bây giờ chẳng phải là rất tốt sao? Sẽ nhanh chóng quên thôi, còn rất nhiều chàng trai ở xứ Pari hoa lệ đang chờ em mà_Dung cười tươi để Nam khỏi lo lắng.

_ Anh cũng tin như vậy, anh em mình cùng cố gắng nhé!_Nam khẳng định một câu chắc nịch.

Có lẽ số mệnh tưởng chừng như chẳng hề liên quan đến nhau lại kết nối hai trái tim đồng cảm. Một cái duyên tình cờ đưa họ xích lại gần nhau hơn. Nhưng chuyện của hai người này phải chờ tương lai quyết định. Những con người biết hy sinh vì người khác thì chắn chắn họ sẽ tìm được niềm hạnh phúc riêng của bản thân mình.

----------------------------------------

Nhưng có những điều không hề đơn giản và chuyện bất ngờ luôn ngự trị, ngày mai sẽ ra sao? Có thật mọi chuyện đã kết thúc ở đây?

-------------------------2 tuần sau--------------------

An vừa từ trường về, nó tranh thủ chuẩn bị vì tối nay có hẹn với Duy. Chưa bao giờ nó hạnh phúc như thế, ngày nào cũng được gặp mặt và trò chuyện với cậu ấy. Mọi thứ tưởng chừng quá tuyệt vời. Sự hân hoan vô bờ ấy khiến nó cảm thấy mình đang được sống giữa thiên đàng. Miệng lúc nào cũng không ngớt nụ cười.

“Cộc…cộc”_tiếng gõ cửa phòng, An mở cửa ra, là mẹ nó.

_ Ni, con xuống nhà một lúc, ba mẹ có chuyện cần nói_nó cảm thấy có điều gì không ổn từ thái độ đó.

Trong lòng cảm thấy bất an.

Lần đầu tiên ba mẹ mới nói chuyện với nó nghiêm túc như thế. Ngồi trên ghế salon đối diện mà nó căng thẳng.

_ Sáng nay, chú út mới gọi cho ba nói bà nội bị ung thư gan không còn sống được bao lâu nữa_mẹ An nói trong tiếng nấc.

Còn nó thì sững sờ, bà nó lâu nay rất khỏe mạnh kia mà: “Bà muốn cả gia đình ta qua Úc định cư để gần gũi bà trong những ngày tháng cuối đời…”_ba nó tiếp lời.

_ Ba mẹ biết con có nhiều bạn bè và đã quen cuộc sống ở Việt Nam, nhưng vì bà con hãy chấp nhận việc này, ba mẹ nghĩ nước Úc cũng là cơ hội để con phát triển, nền giáo dục ở bên đấy hơn hẳn Việt Nam.

_ Ba đã mua vé máy bay rồi, 3 ngày sau cả gia đình ta sẽ chuyển sang đó sống, có thể không quay về đây nữa, ba cũng đã tìm người bán căn hộ này… và mai sẽ đến trường để làm thủ tục xin nghỉ học cho con_ông ấy nghẹn lời.

An như lặng người đi, mọi việc thật quá bất ngờ. Nhất thời không chịu đựng nổi, nó bỏ chạy lên phòng.

Nằm úp mặt xuống gối khóc nức nở, tim An như nghẹn lại, như không tin những gì đang xảy ra, chẳng lẽ tình yêu vừa chớm nở của nó vội vàng kết thúc như vậy sao? Cơ thể nó như rã rời, tâm trí rối loạn chỉ nghĩ đến việc phải rời xa Duy thì tim An lại quặn thắt từng cơn. Nhưng… nó không thể ích kỉ chỉ lo cho bản thân mình vì người bà mà nó kính yêu sắp phải ra đi? Một lựa chọn quá khó khăn trong đời đối với một con nhóc chỉ 16 tuổi.

Những đóa hoa đẹp lại thường mau tàn, hạnh phúc rất mong manh, An bắt buộc phải chấp nhận cái sự thật đau lòng này và đưa ra một quyết định dứt khoát, có lẽ từ đây mọi chuyện sẽ kết thúc, không thể vẹn cả đôi đường, chỉ được chọn một trong hai mà thôi. Gia đình và tình yêu?

Không biết sự lựa chọn này có làm cho nó hối hận sau này, nhưng An biết bây giờ điều gì quan trọng hơn với mình hơn tất cả. Gạt đi nước mắt, nó còn cuộc hẹn tối nay với Duy, tất cả phải được rõ ràng và nó cần gặp cậu ấy một lần trước khi rời xa cái nơi đã sinh sống suốt 16 năm nay.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:24 am

------------------8h tối-------------------------

Đường phố xe cộ như mắc cửi, ánh đèn từ các quán xá và nhà hàng rực lên, đủ màu sắc, khung cảnh lãng mạn vào đêm như đang mời gọi những cặp tình nhân tay trong tay, mỉm cười hạnh phúc.

An và Duy “lọt” vào giữa dòng người tấp nập ấy, chỉ có điều nụ cười của cô bé vô tư ngày nào đang chứa đầy những xót xa. Phải bắt đầu nói thế nào để Duy hiểu, nó vẫn còn chưa nghĩ tới, thậm chí sự việc đến quá bất ngờ, cả bản thân An còn chưa thể chấp nhận được, huống chi là…

_ Mình đến quán kem anh với em từng làm thêm nhé, có được không?_An nắm tay Duy kéo đi.

_ Uh, lâu rồi không đến đó, anh cũng nhớ bà chủ dễ thương ấy lắm_Duy vẫn cười ngọt ngào. Mặc dù phát hiện thái độ của An hôm nay có chút gì đó gượng gạo khó tả, nhưng Duy cũng không muốn hỏi, bởi vì cậu ấy tin tưởng vào An, tin tình yêu của hai người đủ để vượt qua tất cả mọi trở ngại. Những gì cần nói nhất định chính An sẽ là người cho Duy biết, còn nếu không… Duy cũng chẳng miễn cưỡng làm gì.

-----------------------------------------------------

_ Chà, lâu không gặp, dạo này tình tứ hẳn ra nhỉ? Chẳng biết còn ai nhớ đến tôi nữa không?_vừa thấy hai người là người phụ nữ chừng tuổi trung niên kia như lấy lại sức sống.

_ Nếu không nhớ dì thì tụi con đến đây làm gì?_Duy cười tươi đúng với phong cách hằng ngày.

_ Duy lúc nào mà chẳng dẻo miệng nhỉ? Cậu nghỉ làm khối cô chẳng đến đây ăn kem nữa, làm tôi mất khoản thu không nhỏ đấy_bà ấy cũng vui vẻ không kém: “Thôi hai đứa ăn gì cứ gọi, dì phải đi tiếp khách cái đã”

_ Sao hôm nay tự nhiên lại muốn ghé đây hả cô bé?_Duy nhéo lỗ mũi An, nó cũng đã quen với cái hành động kì cục này rồi, ngược lại mỗi lần được Duy âu yếm thế tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không gì có thể diễn tả được hai từ “hạnh phúc”. Nhưng giờ đây, những cử chỉ dịu dàng đầy yêu thương kia như một sợi dây vô hình kéo trái tim nó quay lại.

Cũng chính điều đó khiến quyết tâm ra đi của An lung lay mạnh mẽ, mọi cảm giác dường như tê liệt. Làm sao có thể giữ mãi được phút giây này? An đã phải cố gắng biết bao nhiêu mới đủ can đảm đến gặp Duy để nói rõ mọi việc, nhưng giờ đây… thật sự nên làm thế nào cả bản thân nó cũng không rõ nữa.

An biết chỉ cần một lời nói thôi, hai ngày sau nó không thể nhìn thấy hình bóng này, nghe giọng nói ấm áp và nhìn thấy nụ cười như thiên thần kia nữa. Trái tim nó quặn lên từng cơn, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, cho dù cố kìm nén bao nhiêu chăng nữa nhưng thật sự không thể dối được lòng mình, nó yêu Duy quá nhiều, nhiều hơn tất cả những gì mà nó nghĩ. Đau… đau lắm… nó chỉ muốn sà vào vòng tay ấy, muốn quên đi tất cả nhưng… nó không thể làm được.

Cứ ngắm nhìn mãi cách An suy tư cho đến lúc nhỏ bật khóc khiến Duy bối rối vô cùng.

_ Em làm sao vậy? Đã có chuyện gì à?_đến lúc này cậu ấy không còn chịu đựng nổi sự im lặng đó được nữa.

An gạt đi nước mắt và nhoẻn miệng cười: “Em chỉ nhớ lại ngay lúc em thất tình Quân đến đây thì gặp được anh mà thôi, thời gian đó thật đáng nhớ đúng không anh?”

_ Có vậy mà cũng khóc sao, An của anh trở nên đa sầu đa cảm từ lúc nào vậy?_Duy lấy tay lau đi dòng lệ vương trên má nhỏ: “Ngày tháng đó đúng là không thể quên, nhưng anh tin sau này chúng ta còn nhiều điều đáng để nhớ hơn nữa”

_ Được không anh?_An lại nấc lên.

_ Anh hứa mà, chẳng lẽ em không tin sao?_Duy lại cười ấm áp khiến trái tim bé nhỏ đang quặn đau của nó thêm phần xót xa.

_ Không phải… chỉ là em nghĩ nếu em không ở cạnh anh nữa… thì anh… anh có còn nhớ đến em không?_tiếng lòng nó đang thổn thức.

_ Em nói gì vậy? Tại sao lại nói thế?_Duy cũng sững người, nhìn nó chăm chú chờ câu trả lời.

An tránh nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ấy, trả lời trong tiếng tức tưởi.

_ Em phải đi Úc vì bà bị bệnh, ba mẹ em sẽ định cư ở bên đó luôn, có lẽ không về đây nữa_An bật khóc nức nở.

_ Còn em…?_Duy lặng người đi, nhưng cậu ta không cho phép mình được khóc, cậu ấy cũng phần nào đoán được quyết định của An thông qua hành động kì lạ của nó từ tối đến giờ.

_ Anh tin đi, em nhất định sẽ trở về, vì thế hãy chờ em… em biết mình ích kỷ lắm khi buộc anh phải nghe theo sự sắp xếp của mình, nhưng thật sự em không muốn mất anh…

_ Bà không thể chờ lâu hơn được nữa… hãy tha lỗi cho em vì đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Hơn ai hết, Duy cảm nhận được nỗi đau trong lòng An, vì hắn cũng có bà, tình yêu thương ấy quá lớn để có thể đánh đổi tất cả.

Hắn biết cần tôn trọng quyết định của An, nói thì dễ nhưng sao làm khó quá… Cứ tưởng sau bao nhiêu khó khăn thử thách hai người có thể ở cạnh nhau chia sẻ vui buồn. mọi chuyện đến thật bất ngờ, Duy như lặng người đi trong nỗi đau.

_ Được… anh sẽ đợi… cho dù bao lâu, anh vẫn chờ em trở về…

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:29 am

An không cho ai đi tiễn mình kể cả Thu, nó sợ khi mọi người đến sẽ không nỡ rời xa nơi này. Nó để lại một lá thư nhỏ cho Thu viết rằng: “Mày đừng buồn tao khi không nói sớm việc đi Úc, đối với tao đây cũng là bất ngờ, thật khó để chấp nhận, nhưng biết làm sao mày ạ, tao có trách nhiệm với gia đình bởi tao là một đứa con, một đứa cháu… không thể làm gì khác để phủi bỏ nó được, tao sẽ nhớ mày lắm Thu à, vì thế hãy thường xuyên viết mail cho tao nhé!

Tao không biết quyết định lần này của tao là đúng hay sai nhưng ít ra nếu tao không chăm sóc bà trong những ngày cuối đời có lẽ tao sẽ ân hận mãi. Tao biết mày rất giận tao vì không từ mà biệt, nhưng hãy tin rằng tình bạn của tụi mình mãi trong tim của tao không bao giờ thay đổi, một ngày nào đó, tao sẽ lại trở về và nếu mày quên tao, tao sẽ không tha thứ cho mày đâu. Lời cuối, tao chúc mày hạnh phúc với Quân. Nhớ mày lắm!

Bạn thân của mày,

An”

---------------------------------------------------

Có những nỗi đau sẽ vơi dần theo năm tháng…
Có những hy vọng luôn mãi khắc trong tim…

Chỉ cần bên nhau, có thể vượt qua tất cả
Một ngày không em… anh như đợi ngàn năm…

Nếu có một điều ước, anh chẳng mong cho riêng mình
Chỉ cầu nguyện nơi xa ấy em được bình yên…


---------------8 năm sau-----------------

Một ngày mới bắt đầu với công việc bận rộn dường như đã trở thành thói quen của một nhà kinh doanh trẻ tuổi nhưng dày dặn kinh nghiệm.

_ Thưa Tổng Giám đốc, chiều nay lúc 3h sẽ có cuộc hẹn với Trưởng phòng Kinh doanh của siêu thị EKD để bàn về việc tiêu thụ hàng hóa sắp tới của công ty_một giọng nói vang lên đầu dây điện thoại.

_ Được tôi biết rồi, à nhớ hủy bỏ tất cả cuộc hẹn sáng nay cho tôi, tôi có công việc phải giải quyết_Duy nói như ra lệnh.

_ Vậy còn buổi phỏng vấn tuyển thư ký mới thì sao ạ?

_ Cứ giao cho phòng nhân sự đi.

_ Vâng, tôi biết rồi ạ! Chào Tổng Giám đốc.

Tắt máy, khoác vào mình chiếc áo sơ mi trắng và chiếc cà vạt sọc sẫm màu, vắt trên tay bộ vest đen sang trọng, bước từng bước vội vã xuống cầu thang.

_ Chào ba, chào dì, buổi sáng tốt lành_Duy cười tươi.

_ Con ngồi đó đợi dì một chút, đang làm thức ăn sáng cho con đây_người phụ nữ mang tạp dề cười mãn nguyện.

Duy kéo ghế ra, đặt người xuống chiếc bàn lớn bên cạnh một người đàn ông đã luống tuổi đang ăn chậm rãi.

_ Ba nghe nói thư ký riêng của con vừa bị tai nạn à? Có sao không?_ông ấy nói từ tốn.

_ Ba đã về hưu rồi thì mọi việc cứ để con giải quyết, hơn nữa ba lại bệnh tim, không nên lo quá nhiều, cứ cùng dì nghỉ ngơi cho khỏe đi, con không để ba thất vọng đâu_nụ cười trìu mến ấy bây giờ luôn hiện diện trong ngôi nhà này, ai cũng đều vui vẻ.

Tám năm qua, mọi hiểu lầm đã được hóa giải hoàn toàn, quan hệ cha con của họ trở nên tốt đẹp vô cùng. Sau khi đánh mất người ta mới chợt nhận ra những điều quý giá trong cuộc sống, giờ đây càng trân trọng hơn thứ hạnh phúc giản đơn nhưng kì diệu ấy.

_ Dì nghe nói nhỏ Thu sinh em bé rồi phải không?_bà ấy đặt dĩa thức ăn trước mặt Duy và cười.

_ Thông tin của dì nhanh thật đấy, chỉ mới sinh tối hôm qua thôi, là bé gái dì ạ, sáng nay con ghé thăm họ một chút rồi mới đến công ty sau.

_ Thằng Quân thì thế đấy, còn con định cho ba và dì đợi đến chừng nào…_ông ấy nghiêm nghị nhưng cũng có chút hóm hỉnh.

_ Con đi đây, ba và dì ăn đi nhé!_Duy nhanh chóng tìm cách thoát thân.

_ Cái thằng này, hễ nói đến vấn đề đó y như rằng…_ông ấy lắc đầu.

_ Cha con ông cố chấp có khác gì nhau, ông biết thừa rằng nó đợi nhỏ An mà, một khi đã quyết định có trời cũng chẳng thay đổi được thằng Duy nhà ta_bà ấy nhìn chồng mình âu yếm.

_ Đã tám năm rồi mình nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật, chúng ta càng ngày càng già thôi thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tranh đấu với thiên hạ mấy chục năm tôi đã ngán lắm rồi.

-----------------------------------------------------

Nhìn Quân luống cuống bế đứa nhỏ trên tay miệng chu choa, tay khẽ sờ lên gương mặt bé bỏng của con yêu khiến Duy bật cười: “Ôi, tao có nhìn nhầm không đấy, có phải mày là Giám đốc Quân lạnh lùng kiêu ngạo mà tao hay gặp hằng ngày không?”

_ Thằng quỷ, mày dám... nếu không phải vì con thì mày chết với tao rồi, ở đó mà cười toe toét, tao không bao giờ nói cho mày biết cái cảm giác được làm cha tuyệt vời đến thế nào đâu, muốn có thì tự sinh đi rồi biết_Quân cười khà khà vẻ mãn nguyện.

_ Vợ mày sinh chứ mày có rớ vô đâu mà tự hào?_Duy “đâm” lại.

_ Không có tao đố sinh được đấy_Quân cãi lý.

“E hèm! Làm ơn giữ yên tĩnh cho người bệnh”_ Thu cười nhìn Quân và con mặc dù ánh mắt có chút trách móc: “Định tranh công đấy hả? Chồng yêu!”_cô ấy cố nhấn mạnh hai chữ cuối làm Duy càng cười to hơn.

_ Dạo này anh có hay liên lạc với An không? Nó khỏe chứ?_Thu quay sang Duy nói làm cậu ấy sững lại.

_ À, mail anh nhận gần nhất là cách đây 2 tuần, cô ấy vẫn bình thường thôi_giọng cậu ấy trầm lại.

_ Con nhỏ này, bà nó mất mấy năm rồi vẫn ở lì bên đó không chịu về, chán thật_Thu cáu gắt, khiến Quân lo lắng: “Em mới sinh xong, nên chú ý chứ!”_Thu cười huề: “Em biết rồi!”

_ Chắc vì An đang theo học ngành Kinh tế ở bên đấy chưa có thời gian rảnh…_mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Duy lo lắng hơn bất cứ ai đã hai tuần mặc dù gửi rất nhiều mail nhưng không nhận được bất cứ tin tức gì về An, nên hắn nói vậy chẳng qua đang muốn tự trấn tĩnh mình đấy thôi.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:33 am

_ Đến lượt cô, mời vào!_giọng nói đầy uy nghiêm vang lên.

Một cô gái bước vào với bộ váy công sở, chiếc áo sơ mi màu cam ẩn vào trong chiếc vest nữ đen được cách điệu độc đáo bởi thắt lưng ngang hông và đính hoa khá bắt mắt. Chiếc váy bó ngang đầu gối tôn thêm nét thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ. Mái tóc búi cao gọn gàng và một chiếc kính cận nhỏ khiến cô gái trở nên hút hồn một cách kì lạ. Nét đẹp dịu dàng nhưng bí ẩn.

Tự tin bước đến chiếc ghế dành cho người được phỏng vấn đối diện với những người trước mặt mình, cô ấy nhìn sơ một lượt, trên bàn có ghi chức vụ của mỗi người. Ngồi ở giữa là Giám đốc phòng Nhân sự, bên phải là Thư ký của ông ta còn người phụ nữ phía bên trái rất sang trọng và quý phái chính là Trưởng phòng Maketing.

_ Chào cô!_ông ta lên tiếng trước.

_ Cứ gọi tôi là Lucia_cô gái mỉm cười tươi tắn không có vẻ gì sợ hãi.

_ Tốt, tôi nghĩ cô đã sẵn sàng_ông Giám đốc cười thân thiện.

_ Vâng thưa ông, kể từ lúc bước vào căn phòng này thì tôi đã tin rằng như thế_nụ cười vẫn luôn hiện diện trên môi.

_ Cô biết gì về tập đoàn ACT của chúng tôi?

_ ACT là một tập đoàn đa quốc gia với thị trường mở rộng trên 6 nước, hầu hết là sản xuất các mặt hàng tiêu dùng. Ngoài ra còn kinh doanh bất động sản, chứng khoán và nhiều lĩnh vực khác như xây dựng, thời trang…

_ Khá lắm, có vẻ cô đã tìm hiểu rất kĩ trước khi đến đây?_Trưởng phòng Maketing cười nói: “Chúng tôi đã xem qua hồ sơ xin việc của cô, thành tích học tập khá tốt, lại là một trường danh tiếng ở Úc, nhưng nền kinh tế nước ngoài hoàn toàn khác với Việt Nam, tôi muốn hỏi tại sao cô lại chọn nơi này để phát triển”

_ Việt Nam chính là quê hương của tôi, tôi yêu và nghĩ mình cần làm một điều gì đó cho đất nước này. Mặc dù có thể cống hiến này quá nhỏ bé, hơn nữa tôi tin khả năng của mình có thể hoàn thành tốt công việc trong mọi hoàn cảnh cho dù đây là nước Úc hay Việt Nam.

_ Cô rất tự tin vào bản thân mình?_người đàn ông hỏi lại.

_ Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy bằng thực tế chứ không phải chỉ nói suông_cô gái quả quyết.

_ Rất tốt, mời cô về, chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau, rất vui khi được nói chuyện với cô_ông ấy mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh mình gật đầu rất nhẹ.

_ Mời người tiếp theo…

Cuộc phỏng vấn vẫn được tiếp tục.

-----------------------Ngày hôm sau--------------------------------

_ Thưa Tổng Giám đốc, thư ký mới của anh đến rồi ạ!

“Cộc… cộc…” Tiếng gõ cửa phòng cùng giọng của người trợ lý nhỏ nhẹ.

_ Mời vào!_Duy nói mà mắt vẫn dán chặt vào cái laptop, công việc gần đây quá bận rộn, lại thêm việc thư ký cũ bị tai nạn khiến cậu ta chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi.

_ Phiền anh kí giúp em cái hợp đồng này ạ, phải fax cho khách gấp_cô trợ lý nói rồi đưa tập hồ sơ trước mặt Duy.

_ Còn đây là thư ký mới được tuyển từ phòng nhân sự ạ_cô gái chỉ vào người đi cạnh bên.

Duy vẫn không quay lại nhìn, cậu ta hỏi: “Cô tên gì?”_giọng nghiêm nghị đúng phong cách một Tổng Giám đốc lạnh lùng.

_ Cứ gọi tôi là Lucia_cô gái trả lời một cách bình thường.

_ Được rồi, chắc cô cũng được giới thiệu về công việc của mình rồi. Nghe Giám Đốc Nhân sự nói cô là một người thông minh, có lẽ không cần tôi phải nhắc nhở nhiều đâu_Duy nói mà không thèm liếc nhìn lấy một cái, cho dù người trước mặt có là một tiểu thư đài các đẹp nghiêng nước nghiêng thành chăng nữa cậu ta còn không để ý huống chi chỉ một cô thư ký tầm thường.

_ Vâng, cụ thể công việc tôi cần làm lúc này là gì? Nhưng anh nên chú ý phép lịch sự khi giao tiếp là nên nhìn thẳng vào đối phương khi nói chuyện, chẳng lẽ một Tổng Giám đốc mà đến điều tối thiểu này cũng không biết hay sao?_cô gái nói một tràng giáo huấn.

Duy vốn là một người điềm tĩnh nhưng cũng không khỏi bực tức: “Cô ta là thư ký hay chủ của mình thế?”_nhưng cậu ta cảm nhận được giọng nói đó rất quen, trong trí óc có một điều gì rất mơ hồ, chẳng chút chần chừ, định quay lên “dạy” cho cô ta một trận về lễ phép với cấp trên.

Nhưng mắt Duy như sững lại, xấp hồ sơ đang cầm trên tay rớt xuống, cả người tê cứng lại như mất đi sức lực.

Niềm hạnh phúc trong ngỡ ngàng…

_ Là em… đúng thật là em sao… em đúng không An?_ Duy luống cuống, hắn không biết mình đang nói những gì, đang làm những gì, tay hắn nắm lấy vai của nhỏ rồi bất ngờ ôm lấy.

Mọi cảm xúc như vỡ òa…

Khi hai nửa trái tim hòa chung nhịp đập
Đã qua rồi những giây phút nhớ nhung…
Cho tất cả chờ đợi tan theo mây gió
Chỉ còn lại đôi ta với ngọn lửa tình yêu.


_ Em đã tốt nghiệp, đã đến lúc phải về bên cạnh anh rồi, hãy tin rằng em sẽ là trợ thủ đắc lực cho một Tổng Giám đốc tài ba như anh nhé!_An đã trở lại với giọt nước mắt hạnh phúc: “Anh biết em chờ cái ngày này lâu lắm rồi hay không? Em đã cố gắng… vì anh… vì em… vì chúng ta”

_ Hai tuần nay em không liên lạc gì với anh…_Duy định nói thì An lấy ngón tay của mình che lại.

_ Em muốn tạo cho anh sự bất ngờ mà, anh không thích sao?_nó nép mình vào vòng tay vững chãi ấy, cảm giác an toàn mà bao năm qua An vẫn hằng mơ. Bây giờ đã là sự thật, hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào.

_ Anh… em có biết anh vui sắp phát điên rồi hay không? Anh… anh… cảm giác cơ thể này không điều khiển được nữa rồi, cũng chính vì em cả đấy… chỉ ở bên cạnh em anh mới không có khả năng làm chủ cảm xúc… 8 năm trước đã vậy, hôm nay cũng vậy… em chính là khắc tinh của anh đấy_Duy lại véo mũi nó như ngày nào.

_ Vậy anh có chấp nhận người thư ký mới này hay không đây?_An lại cười nồng ấm như lúc xưa. Gương mặt quen thuộc nó vẫn mong chờ hằng đêm giờ đang ở trước mặt, một nỗi niềm khó tả, từ lâu An đã quên cái cảm giác được Duy chăm sóc, quan tâm, nó cứ sợ anh sẽ bị một cô nàng nào đó cướp mất bởi vì anh quá tuyệt vời. Nó sợ mình đã sai lầm khi bỏ ra đi, nhưng bây giờ, tình yêu mà anh giành cho nó đã chiến thắng tất cả.

_ Anh xem nào, cô bé An ngày nào trưởng thành hơn rất nhiều nhìn em bây giờ anh cảm thấy ghen tị đấy_Duy ngắm nó từ đầu đến chân rồi thốt lên như thế.

_ Tại sao?_An lắc lắc đầu tỏ ý không hiểu.

_ Vì em xinh hơn trước, quyến rũ hơn trước, đáng tiếc là 8 năm nay người nhìn thấy không phải là anh_cậu ấy giả vờ tỏ ra giận dỗi.

_ Anh lúc nào cũng đáng yêu cả, cứ thế làm sao em quên được anh kia chứ_An ôm lấy Duy thỏ thẻ.

Hai người cứ như thế… rất lâu…

Em trở về mang tim anh quay lại
Biết yêu thương, giận hờn, biết ghen tuông
Mọi cảm xúc hòa cùng niềm hạnh phúc
Hãy cho anh được ở mãi bên em.

_ Anh dẫn em đến một nơi nhé! Anh biết em rất muốn tới đó_Duy dắt tay An đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Tổng Giám đốc lạnh lùng của họ đang đi cùng cô thư ký mới. Không những thế còn tay trong tay cười đùa vui vẻ, khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào, ngưỡng mộ có, ghen tị có… nhưng hai nhân vật chính thì chẳng còn để ý gì đến xung quanh.

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 10:36 am

Ôm lấy Thu trong niềm hân hoan, An khóc òa như một đứa trẻ: “Tao nhớ mày lắm”_nhưng ngay lập tức nó đẩy nhỏ bạn ra: “Sao mày không nói với tao là mày đã sinh con hả?”

_ Thì chẳng phải giờ mày biết rồi sao?_Thu quay sang Quân: “Anh đưa con cho An ẵm lấy hơi đi, biết đâu chẳng mấy chốc nó sinh được một thằng con trai thì sao?”_nói rồi Thu cười ngặt nghẽo làm An và Duy sượng chín mặt.

_ Mày thì sướng rồi, có chồng có con…_An nói Thu rồi nhìn Quân nháy mắt.

_ Sao sướng bằng mày, đi làm cũng được gặp mặt người yêu. Tôi nhắc hai người đừng có lo tình tứ mà bỏ mặc công việc nhé!_cả căn phòng nhỏ không ngớt tiếng cười.

_ Em yên tâm đi, An hay ai thì làm sai anh cũng “xử” thôi hà_Duy từ lúc đầu đến giờ mới lên tiếng để cho hai cô nàng “tâm sự” thoải mái.

_ Anh đừng vội mừng, nhỏ An bây giờ không phải như xưa đâu, anh coi chừng đó…_Thu nhìn An bế con mình với đầy cử chỉ yêu thương thì bảo rằng: “Tao cho mày làm mẹ nuôi của con tao đó, chịu không?”

_ Thích thì chiều hà_An vừa nói vừa đưa đưa cánh tay ru em bé ngủ, thỉnh thoảng cái miệng con bé chúm chím lại rất đáng yêu khiến An không thể nào rời mắt nổi.

-----------------------------------------------

Hoàng hôn lại buông xuống, giờ tan tầm thành phố lại nhộn nhịp hẳn lên, Duy lái xe đưa An đến ngoại ô rồi ra bờ sông hóng gió.

Mùa này con nước lớn và đục ngầu phù sa, làn gió nhẹ thổi từng lọn tóc bay bay, đã lâu rồi không hít thở được khí trời trong lành như thế, ngồi trên thảm cỏ xanh mướt với ánh nắng vàng rực buổi chiều tà.

_ Hoa lục bình kìa!_An chỉ tay về phía lòng sông, từng mảng lục bình trôi nhẹ nhàng trên mặt nước một cách yên bình: “Đã bao nhiêu năm nay em không gặp lại nó rồi, ở nước ngoài không có loài hoa bình dị này đâu”

An nhìn đám lục bình càng ngày càng xa tầm mắt mà tiếc rẻ. Nhưng điều làm nó bất ngờ hơn là Duy đã cởi giày, áo khoác và cà vạt ra rồi nhảy xuống nước.

_ Anh làm cái gì vậy, lên đi, nguy hiểm lắm đấy_An hét lớn, nó sợ nước chảy xiết Duy sẽ gặp nguy hiểm nhưng cậu ta nhất quyết không nghe.

Bước lên bờ, cả người Duy ướt như chuột lột làm nó không khỏi xót xa: “Sao anh ngốc thế? Lỡ có chuyện gì thì sao?”_An lau người cho Duy và mắng: “Không cần phải hái cho em đâu, lục bình không quan trọng bằng anh đâu, có biết không?”

_ Sao em lại thích hoa lục bình, có nhiều loài khác còn rực rỡ hơn cơ mà?_Duy nhíu mày thắc mắc.

_ Em không biết nữa, cũng có thể là do ba em kể rằng ngày xưa ông ấy đã tỏ tình với mẹ bằng hoa lục bình này, chắc là từ đó trong lòng em đã “mặc định” sẵn lục bình chính là loài hoa của hạnh phúc_An say sưa nói mà không để ý rằng Duy đang ngắm mình.

Khi bắt gặp ánh mắt tha thiết của cậu ấy, khiến An không khỏi bối rối.

Dường như ngay lập tức cậu ta quỳ xuống đất và giơ đóa hoa trước mặt An.

_ Ngày hôm nay đây, anh sẽ làm cho lịch sử tái diễn lại một lần nữa. Hãy lấy anh đi, anh tin mình chính là “hafl-apple” mà em đang tìm, anh cũng tin mình có khả năng làm cho em hạnh phúc”

Nhận bó hoa Lục bình từ tay Duy khiến An bất ngờ, nó không nghĩ mình được cầu hôn trong hoàn cảnh này. Nhưng đây chính là điều nó mong muốn đã từ lâu. Một cái gật đầu rất nhẹ và tiếng thì thầm khẽ trong gió: “Em đồng ý” đã chứng tỏ rằng tình cảm vốn bắt đầu từ rất lâu và sẽ mãi không bao giờ kết thúc, gió sẽ đưa tình cảm ấy đến một chân trời mới và tác thành cho một cặp nhân duyên khác.

Một nụ hôn ngọt ngào như màu tím lục bình, nồng nàn, ấm áp như màu vàng của nắng, đẹp đẽ như màu xanh của cỏ non và đỏ rực như dòng máu nóng. Số phận của hai con người giờ đây là một. Cuộc đời còn không ít khó khăn phía trước nhưng chắc chắn họ đã tìm thấy nhau cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai.

Trong tình yêu không chỉ cần thử thách
Lửa thời gian sẽ soi sáng lối đi…
Đủ dũng cảm để tìm về nguồn cội
Hạnh phúc là sự hòa nhịp của đôi tim.


---------------------THE END------------------------


_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
nguyenhang_2412
Thành viên
Thành viên
nguyenhang_2412


Join date : 28/09/2010
Age : 31
Đến từ : Tiền Giang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 11:38 am

Trên cả tuyệt vời Trang ơi! Cảm động quá đi!
Cho bạn Trang một tràng vỗ tay thật lớn nào... :cheers: :cheers: :cheers: :cheers: :cheers: :cheers:
Về Đầu Trang Go down
khuatthivananh
Super Moderator
Super Moderator
khuatthivananh


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Hau Giang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 12:31 pm

ko biết nên nói gì đây
ko ai nghĩ rằng tác giả câu chuyện này là một cô bé chưa đầy 18 tuổi đâu.
ss cũng sẽ ko tin nếu ko đc chứng kiến tận mắt thế này. 8) 8)
còn câu truyện thì ko còn gì để nói. vì nó trên cả tuyệt vời rùi còn gì. ❤ ❤. phải là người có kinh nghiệm lắm mới viết được những tình tiết như thế. thật đáng nể phục mà.... ;) ;) ;)
hoan hô tác giả đi nào :cheers: :cheers: :cheers: :cheers:


Được sửa bởi khuatthivananh ngày Thu Oct 21, 2010 3:46 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
HYT




Join date : 18/10/2010

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeThu Oct 21, 2010 2:40 pm

truyện hay lắm,
Về Đầu Trang Go down
alone_prince07
Administrator
Administrator
alone_prince07


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Soc Trang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 8:30 am

sự chờ đợi trong tình yêu cũng giống như ngọn gió và lửa, gió sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn và dập tắt những ngọn lửa nhỏ, còn mấy câu chuyện tôi vừa đọc là... 1 trận hỏa hoạn.

_________________
Đời là cái đinh
Tình là cái que
Em là con ngan què
Loe ngoe anh đập chết




[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 9:51 am

hỏa hoạn của tui tạo ra thì không gió nào dập tắt nổi đâu Hoàng há! bữa nào kiếm em xinh xinh tạo hỏa hoạn trong lòng Hoàng chơi!

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
alone_prince07
Administrator
Administrator
alone_prince07


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Soc Trang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 10:42 am

bom nguyên tử cũng không tạo được sóng gió trong lòng hoàng đâu, chắc là trang phải từ bỏ ý định rồi.

_________________
Đời là cái đinh
Tình là cái que
Em là con ngan què
Loe ngoe anh đập chết




[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821
Về Đầu Trang Go down
ThuyTrang
Administrator
Administrator
ThuyTrang


Join date : 27/09/2010
Age : 31
Đến từ : Cần Thơ

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 11:06 am

ui chao, đời ai biết được chữ "ngờ" Hoàng nhá, đôi khi chỉ ngọn lửa nhỏ cũng khiến Hoàng thành tro bụi, cẩn thận đi!

_________________
Muốn nhìn thấy cu vng, phải bước qua những cơn mưa.
Về Đầu Trang Go down
khuatthivananh
Super Moderator
Super Moderator
khuatthivananh


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Hau Giang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 12:10 pm

đúng rùi đó Trang
ss ủng hộ Trang hết mình lun. :cheers: :cheers: :cheers:
Hoàng ta tưởng mình sắt đá lắm
một mực nói không iu nữa đâu
ai ngờ một cơn gió nhẹ đến
ah! một cô bé dễ mến xinh tươi
cảm giác lạ len vào tâm hồn
trái tim Hòang thổn thức khôn nguôi
một đêm nọ nằm thao thức mãi
Hoàng mới hiểu mình lại biết yêu
Về Đầu Trang Go down
alone_prince07
Administrator
Administrator
alone_prince07


Join date : 29/09/2010
Age : 33
Đến từ : Soc Trang

[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitimeFri Oct 22, 2010 6:34 pm

H dau noi la khong yeu nua.
chi noi no xay ra voi tan so rat thap,nhung thanks Trang va V.A nha!

_________________
Đời là cái đinh
Tình là cái que
Em là con ngan què
Loe ngoe anh đập chết




[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821 [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 436821
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì   [Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì - Page 3 Icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
[Truyện tự sáng tác] Hạnh phúc diệu kì
Về Đầu Trang 
Trang 3 trong tổng số 3 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2, 3
 Similar topics
-
» ...CON ĐƯỜNG HẠNH PHÚC....
» HẠNH PHÚC!!
» HẠNH PHÚC.............
» NGÃ RẼ CỦA HẠNH PHÚC.....
» [Truyện tự sáng tác]"Gió" và "Mưa"

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DƯỢC A - K36 - ĐẠI HỌC Y DƯỢC CẦN THƠ :: Góc thư giãn :: Truyện - Thơ-
Chuyển đến