lấy từ diễn đàn ya k34 ( không rõ tác giả)
Chiều thuở ấy mây về che xóm nhỏ
Tôi với nàng thường ra ngõ ngồi chơi
Tôi xây nhà nhìn về biển khơi
Nàng ru ngủ cô búp bê còn bé.
Tôi thích thú khi nàng đòi làm mẹ
Nàng mĩm cười khi tôi định làm cha
Hai chúng tôi chung sống một nhà
Cơm là cát, chén nồi là vỏ hến
Tình thuở ấy quả là vô bờ bến.
Người ta cười và trêu ghẹo không thôi...
Đã đôi lần nàng nói nhỏ cùng tôi
Mai mốt lớn vẫn thế này anh nhỉ?
Tôi cảm thấy cuộc đời đầy thi vị
Đầy hương thơm và mật ngọt ươm vàng.
Rồi một hôm tôi giã biệt nàng
Nàng khóc ngất-Em sẵn sàng chờ đợi.
Tôi ra đi tháng ngày vời vợi.
Sáu năm trôi như một giấc mộng gần.
Tôi đã về bên lối cũ quen thân
Lòng rạo rực khi dừng chân trước ngõ
Và bỡ ngỡ như kẻ tìm quán trọ.
Tôi lịm người nghe giai điệu ầu ơ!
Vẫn giọng nàng, vẫn câu hát ngày thơ
Nhưng cô bé búp bê giờ biết khóc
Tôi cảm thấy cõi lòng cô độc
Hồn bồi hồi trong ngõ vắng thân yêu.
Chiều lại về trên xóm nhỏ buồn thiu
.................