Tác giả: Banhcanhcua
Gió không len vào những hành lang tối
Mây như ngừng trôi từ cửa sổ úa màu
Một khung cảnh hỗn độn, thấy nao nao
Này sách vở, này áo quần, nồi nêu, rồi giày dép
Một Không gian nhỏ hẹp
Là gia sản của bốn con người
Nhân gian vẫn gọi "sinh viên"
Một đang ngủ vùi
Một cặm cụi ôn thi
Một ngồi cắn bút ghi ghi (hình như viết thư về xin tiền má?)
Một đã ra đi...dạy thêm từ sớm
Có những chiều trời còn lóm đóm
Nhìn xa xa mà nhớ quê nhà
Cơm trắng nơi này sao mà đăng đắng
Canh không ngọt bằng canh của quê hương
Những ngày thật ngắn
Những ngày lê thê
Những chiều về với bộn bề nỗi nhớ
Một tuần sáu Thứ, chủ nhật dư
Nào sách vở, giảng đường, nào cày cọc
Nào những bông đùa, ghệ gọc, cà phê
Nào những cơn mê sau kỳ thi căng thẳng
Có khi thật ngắn, có khi như dai dẳng
Rồi cũng trưởng thành từ gió từ mưa
Từ ký túc xá chiều nắng lưa thưa
Khi ra trường vương biết bao..
là nhớ!