Trong giấy khai sinh, tên tôi có chữ "thị" đứng trước nhưng tôi lại ngỗ ngáo như một thằng con trai.
Không biết bao nhiêu lần hàng xóm đã sang nhà tôi kêu ca với mẹ rằng tôi đá bóng với bọn con trai làm vỡ ngói nhà họ, rằng tôi đầu têu cho lũ nhóc trong xóm trèo tường hái trộm trái cây, rằng tôi bày trò hun lửa nướng dế làm cháy mất cái lều canh vịt ngoài đồng. Những lúc như vậy, mẹ nhìn tôi thở dài sườn sượt:
- Con gái con lứa nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn chứng nào tật nấy.
Có lần bố bực quá lấy cái roi mây to như ngón tay cái vụt vào chân tôi đau điếng. Tôi bặm môi cố không rơi nước mắt còn mẹ lại khóc nấc lên. Bị ăn đòn, tôi ngoan ngoan được vài hôm rồi con ngựa bất trị trong tôi lại nổi loạn. Bố cũng chẳng thèm đánh đòn tôi nữa còn mẹ lắc đầu bất lực trước một đứa con gái đang tuổi dở ương, dở chín.
Bố đi làm công xa, chỉ có mẹ ở nhà nên tôi càng được thể quậy phá tợn. Một ngày cuối hè, sau khi ngụp lặn dưới sông đỏ hoe hai tròng mắt, tôi lên bờ định lùa trâu về thì một đứa trong đám con trai nhìn tôi thách đố:
- Có giỏi thì đứng trên lưng trâu nhảy xuống đi.
Bọn con trai đổ dồn mắt nhìn về phía tôi đầy khiêu khích. Tính hiếu thắng nổi lên, tôi leo lên lưng trâu và...
Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường. Tôi đưa mắt nhìn đám đông đang vây quanh bắt gặp những giọt nước trào ra từ mắt mẹ và khuôn miệng đang méo xệch đi:
- Con ơi...
Mẹ không báo tin cho bố biết chuyện tôi bị ngã vì sợ bố lo lắng. Mẹ đưa tôi đến bác sĩ bó bột. Đang quen chạy nhảy, phải nằm bất động trên giường, tôi thấy khó chịu ghê. Đó là khi lũ bạn trong lớp rậm rịch chuẩn bị cho ngày khai giảng năm học mới. Đêm, tôi nằm rúc mặt vào chăn khóc rấm rứt. Mẹ ôm lấy tôi vỗ về:
- Nín đi rồi con cũng đi học mà.
Tôi biết mẹ hứa để tôi quên cái chân đau nên càng khóc tợn hơn.
Mẹ "bí mật" may cho tôi bộ quần áo mới, sắm cặp sách mới. Rồi đúng ngày khai giảng, mẹ dựng tôi dậy sớm:
- Dậy, mẹ đưa đến trường.
Chiếc xe đạp cọc cạch bị xịt lốp, mẹ lụi cụi bên cái bơm tay. Mồ hôi ướt đẫm cả một vạt áo. Bơm mãi, chiếc lốp vẫn dính đất, mẹ quay lại giục tôi:
- Thôi, trèo lên đây mẹ cõng.
Mẹ ngồi xổm trên hiên nhà, chìa lưng ra cho tôi. Trong tâm trí tôi, thoáng vụt qua hình ảnh lũ bạn cười trêu chọc nên vừa trèo lên tôi lại tụt xuống. Mẹ vòng tay qua phía sau, nhấc bổng tôi lên lưng:
- Con tưởng ai cũng may mắn có mẹ cõng như thế này đấy à?
Câu nói của mẹ làm tôi hết ngượng. Ngồi trên lưng mẹ, tôi cảm nhận rất rõ hai cái sống lưng mẹ nhấp nhô. Lưng mẹ không phẳng như tôi nghĩ. Có phải vì lưng mẹ đã dạn dày sương nắng, quen gánh những vất vả, lo toan nên không còn chút mỡ màng? Lại thêm những nỗi lo lắng mà tôi vô tình chất lên lưng mẹ nữa? Lần đầu tiên, tôi biết đến cảm giác có lỗi với một người mà tôi rất mực yêu thương.
Mẹ cõng tôi vào tận sân trường rồi lại kiên nhẫn ngồi chờ để cõng tôi về. Một ngày, hai ngày...và rất nhiều ngày như thế vì sau đó chân tôi lại bị nhiễm trùng. Tôi nhớ, có lần trời mưa, mẹ cõng tôi đi trên con đê làng trơn như bôi mỡ. Mẹ cố bấm năm đầu ngón chân khỏi ngã rồi lại vòng tay ra sau để kéo chiếc áo mưa che cho tôi khỏi ướt. Đêm, tôi tỉnh giấc, thấy mẹ ngồi đầu giường đắp lá láng vào chân. Thì ra lúc cõng tôi, mẹ bị vấp, bong cả móng chân ra ngoài. Vậy mà mẹ vẫn cố cõng tôi bước đi nhanh hơn trong cơn mưa chiều nặng hạt.
Bố về, tôi đã tự đến trường bằng đôi chân lành lặn. Bố không biết có một chuyện rất quan trọng đã xảy ra trong những ngày bố vắng nhà. Nhưng tôi biết, trong lòng tôi đã có một sự thay đổi. Tôi đã lớn lên trong những ngày nằm trên tấm lưng gầy gầy, xương xương của mẹ để đến trường. Tôi bớt nghịch ngợm, quậy phá hơn và dàn dần trở thành một đứa con gái thuỳ mị. Niềm vui đã trở về lấp lánh trong mắt mẹ. Bố mẹ, hàng xóm và cả lũ bạn trong làng rất đỗi ngạc nhiên nhưng chỉ mình tôi biết điều gì đã khiến tôi thay đổi được cái bản tính ngỗ ngược của mình.
Lớn lên, tôi xa nhà học đại học, đôi vai mẹ gánh thêm bao nỗi nhọc nhằn. Mỗi lần về quê, tôi lại đứng lặng nhìn lưng áo vá của mẹ lúi húi ngoài cầu ao trông giống như một cây cầu cong đang ngày một võng xuống để con cái mình được cao lớn hơn giữa cuộc đời!